Kết quả ngoài dự đoán của hầu hết mọi người, Hình Mộ Bạch và Lâm Sơ Thanh chiến thắng cuộc kiểm tra độ ăn ý này.
Ngụy Giai Địch và Vu Viện bị họ yêu cầu ăn vằn thắn cùng nhau, có người còn to gan ấn đầu Ngụy Giai Địch, khiến anh bất ngờ, không kịp phòng bị mà hôn bà xã một cái.
Tiểu đội trưởng Tiêu Dương ôm Ngụy Y thấy cảnh này thì vội vàng lấy tay che mắt cô bé lại, lúc cả đám người ồ lên, Tiêu Dương cười mắng: "Đừng chơi quá trớn, không thấy Y Y đang nhìn à?"
____
Hội trường vẫn ồn ào như cũ, thi thoảng lại có tiếng cười vang lên, Hình Mộ Bạch kéo Lâm Sơ Thanh ra ngoài đi dạo, gió lạnh thổi vù vù, tóc của Lâm Sơ Thanh bay loạn xạ, cô phải vén ra sau tai mấy lần liền.
Mà người đàn ông bên cạnh mặc một bộ quần áo bình thường màu xanh ô liu, giống như cây cổ thụ đứng trước gió, dáng người thẳng tắp, không hề lay động.
Lâm Sơ Thanh nghiêng đầu nhìn anh, càng nhìn càng thấy thích.
Hình Mộ Bạch cảm nhận được ánh mắt của cô, anh cúi đầu nhìn, lông mi rũ xuống, ánh mắt trầm tĩnh, hững hờ, trong đôi mắt nhiễm đầy ý cười.
"Năm nào anh cũng ở lại đội đón năm mới à?"
"Ừm." Hình Mộ Bạch đáp.
Cô cười: "Em không ngờ anh lại biết làm vằn thắn đấy."
Hình Mộ Bạch nhíu mày, "Xem thường anh à? Bất kì người nào trong đội đều biết làm hết đấy."
"Chậc."
Cô im lặng một lát, hỏi: "Khi nào các anh đến giờ đi ngủ?"
"Sao thế?" Anh hỏi.
"Không có gì ạ, chỉ muốn đón năm mới với anh thôi, nhưng mà nếu giờ giấc của các anh vẫn như thường lệ thì em ở đây thêm một lát rồi về."
Anh thở dài, kéo cô vào lòng, nói: "Đón thì đón, đón năm mới xong anh đưa em về."
Ánh mắt Lâm Sơ Thanh sáng rực, ôm eo anh, hài lòng tựa vào ngực anh.
Một lát sau, cô vui vẻ nói với anh: "Hình Mộ Bạch, anh biết không?"
"Hả?" Anh cúi đầu hỏi.
"Đối với em mà nói, giao thừa năm nay vô cùng ý nghĩa."
Anh cười, "Ừm."
Lát sau, tiếng anh vang lên phía trên đỉnh đầu cô, "Đối với anh cũng vậy."
____
Tuy đêm nay Hình Mộ Bạch không giới hạn thời gian tự do của mọi người, nhưng tất cả vẫn cực kỳ tự giác, đến giờ là quay về ký túc xá, rửa mặt đi ngủ.
Nhiệt độ ngoài trời rất thấp, Hình Mộ Bạch đưa Lâm Sơ Thanh đến phòng ký túc xá của mình.
Đây là lần đầu tiên Lâm Sơ Thanh tham quan ký túc xá của anh, trong phòng bày trí vô cùng đơn giản, một chiếc giường đơn, một chiếc bàn làm việc, một chiếc ghế dựa, và một chiếc tủ chứa quần áo và đồ dùng hằng ngày.
Chiếc chăn trên giường được xếp hình đậu hũ tiêu chuẩn, không có một nếp nhăn nào, vô cùng hoàn hảo.
Hình Mộ Bạch ném chìa khóa phòng lên bàn làm việc, anh kéo ghế dựa ra, hất cằm với Lâm Sơ Thanh, "Em ngồi đi."
Cô ngồi xuống trước bàn làm việc của anh, quan sát đồ đạc trên bàn, quả địa cầu, đèn bàn, ống đựng bút, và cốc uống nước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!