Lúc Lâm Sơ Thanh rời khỏi tòa nhà thì thấy thầy mình và Hình Mộ Bạch đang đứng ở ven đường, không biết đang nói gì nữa.
Cô đi tới, Dương Khải Hoa nhìn thấy cô, ông nói với Hình Mộ Bạch: "Ra rồi kìa."
"Được rồi, mấy đứa đi đi." Ánh mắt Dương Khải Hoa liếc qua Lâm Sơ Thanh, rồi nhìn về phía Hình Mộ Bạch: "Bác bảo tiểu Thanh dẫn con đến chỗ bác ăn cơm từ lâu rồi, mà vẫn chưa qua được, khi nào mấy đứa có thời gian rảnh thì nhớ qua chỗ bác."
Hình Mộ Bạch cười, "Được ạ."
Trước khi rời đi, Dương Khải Hoa lại liếc nhìn Lâm Sơ Thanh đang mỉm cười với mình, sau đó mới cất bước, người đàn ông gần 60 tuổi bước đi trong gió lạnh, tuy bước chân rất vững vàng nhưng bóng lưng lại hiện rõ sự cô đơn.
Lâm Sơ Thanh nhìn bóng lưng ấy, trong lòng đột nhiên muốn đuổi theo ông, cùng ông về nhà.
___
Hình Hàm Quân cố ý chờ Hinh Mộ Bạch và Lâm Sơ Thanh, còn cả Hình Tín Hàm có thời gian rảnh về nhà ăn cơm, tất cả các món ăn đều do Hình Hàm Quân đích thân xuống bếp làm, Lâm Sơ Thanh được người nhà họ Hình tiếp đón rất nhiệt tình.
Vốn dĩ Hình Tín Hàm có ấn tượng rất tốt với cô, trước đó hai người cũng đã gặp mặt, cho nên lần này gặp lại thì càng thân thuộc hơn, với lại Lâm Sơ Thanh và Hình Tín Hàm có rất nhiều chủ đề chung để nói, một khi đã nói thì không thể dừng lại được.
Mà thái độ của Hình Hàm Quân đối với Lâm Sơ Thanh cũng đã sớm thay đổi, bây giờ thấy tình cảm của cô và con trai mình tốt như vậy, thân là mẹ, trong lòng Hình Hàm Quân cảm thấy rất vui mừng.
Bữa cơm hôm nay cực kỳ phong phú, bầu không khí cũng rất hài hòa, hết thảy đều tốt đẹp.
Đã lâu lắm rồi Lâm Sơ Thanh không được cảm nhận hương vị của gia đỉnh, đêm này đến nhà Hình Mộ Bạch, cô lại cảm nhận được cảm giác ấm áp mà chỉ gia đình mới có thể mang lại.
___
Ăn tối xong, hai người quay về chỗ Hình Mộ Bạch ở, tắm rửa xong, Hình Mộ Bạch đè Lâm Sơ Thanh xuống, anh cúi đầu hôn môi cô, thì thầm: "Muốn nghe anh kiểm điểm không?"
Lâm Sơ Thanh trợn mắt, chậm rãi hỏi: "Trông anh bây giờ có giống đang kiểm điểm không?"
Anh cười, "Sao lại không chứ?"
Sau đó, anh bắt đầu "kiểm điểm" với cô…
"Bắt đầu từ tối hôm này, nếu tổ chức không xin tha hoặc tổ chức không hài lòng thì anh sẽ không dừng lại."
Lâm Sơ Thanh: ?
"Nếu tổ chức xin tha hoặc hài lòng rồi, anh sẽ làm tổ chức vui vẻ hơn, sau đó làm thêm lần nữa."
Lâm Sơ Thanh: ??
"Tổ chức luôn phải nhớ kỹ, nói muốn nghĩa là muốn, nói không muốn nhưng thật ra là muốn, cho nên, mặc kệ tổ chức nói muốn hay không muốn thì anh vẫn sẽ tiếp tục."
Lâm Sơ Thanh: ???
Lâm Sơ Thanh bị lý do vô lý của anh làm cho tức cười: "Hình Mộ Bạch, anh không sợ lao lực quá mà chết à?"
Anh nhíu mày, cắn nhẹ lên môi cô một cái, cười đáp: "Vậy phải xem em có bản lĩnh này không?"
Lâm Sơ Thanh: "…" Vì sao người đàn ông này ăn mặn xong lại trở nên cợt nhả như vậy chứ?"
***
Trước khi hết năm, cuối cùng Lâm Sơ Thanh và Hình Mộ Bạch cũng có thời gian đến nhà Dương Khải Hoa ăn cơm với ông.
Tối đó, Dương Khải Hoa đích thân xuống bếp, làm rất nhiều món Lâm Sơ Thanh thích ăn, lúc Lâm Sơ Thanh và Hình Mộ Bạch đến, ông đã nấu xong hết, Lâm Sơ Thanh vừa vào nhà đã chạy đến bàn ăn, cô kinh ngạc kêu "wow", chống hai tay lên bàn cúi đầu ngửi mùi thức ăn thơm phức, nói: "Cuối cùng con cũng được thưởng thức món ăn do thầy làm rồi!"
Đúng lúc Dương Khải Hoa bưng rau trong bếp đi ra, nghe thấy cô nói vậy, ông hừ nhẹ một cái, sau đó ông cầm đống đồ dinh dưỡng trong tay Hình Mộ Bạch để sang một bên, nói: "Mộ Bạch, qua đây ngồi đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!