Chương 4: (Vô Đề)

Hình Mộ Bạch lái xe rất chắc tay, tốc độ không nhanh không chậm.

Đây là lần đầu tiên Lâm Sơ Thanh ngồi trên xe Hình Mộ Bạch, cô tận dụng cơ hội quan sát rất cẩn thận, phát hiện khi anh lái xe có một vài thói quen nhỏ.

Trong lúc chờ đèn xanh, anh thường gác tay lên vô lăng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một tay khác lại tùy ý đặt trên cần số, ngón tay gõ nhẹ.

Trong lúc lái xe, anh không thích nói chuyện.

Khi muốn hút thuốc, anh lại băn khoăn có người trên xe nên đành kiềm chế.

Càng đến gần trung tâm thành phố Lâm Dương, mưa càng nhỏ lại, gió không còn thổi mạnh như lúc nãy nữa, điện thoại cũng có tín hiệu.

Hình Mộ Bạch chạy xe với tốc độ vừa phải. Mặc dù trên đường đi anh không chủ động nói chuyện nhưng không hề làm lơ câu hỏi của chú tài xế cởi mở, lúc Hình Mộ Bạch đưa tài xế đến nơi thì ông cũng biết được nghề nghiệp của anh và hiểu tại sao lúc đầu Lâm Sơ Thanh lại gọi anh là đội trưởng Hình.

Mà Lâm Sơ Thanh cũng biết lí do bất ngờ gặp được Hình Mộ Bạch. Anh đi đến phía bắc của Lâm Dương để thăm ông nội, đúng lúc quay về thành phố Thẩm thì gặp được cô.

Đến nơi, chú tài xế mở cửa xuống xe, Lâm Sơ Thanh lập tức nói với Hình Mộ Bạch: "Chờ tôi một chút!"

Sau đó nhanh chóng nhảy xuống xe, bung ô ra đuổi theo chú tài xế, cô đặc biệt nói lời cảm ơn với ông, nếu không phải ông là người tốt, quay lại chờ cô ở ven đường thì hiện tại không biết cô đang ở nơi nào nữa.

Chú tài xế cười, liên tục xua tay, một tay Lâm Sơ Thanh cầm ô, một tay lấy danh thiếp trong túi của mình, nhét vào tay chú tài xế, "Chú à, đây là danh thiếp của cháu. Tuy cháu không thuộc khoa nội nhưng quay về cháu sẽ giúp chú hỏi thăm các bác sĩ bên khoa nội, xem xem có thể giúp gì đối cho bệnh tình con gái chú không. Sau này chú có việc gì cứ liên lạc với cháu qua số điện thoại này.

Nếu có thể cháu nhất định giúp đỡ."

Lúc nãy tài xế chỉ muốn trò chuyện với Lâm Sơ Thanh một lát, không ngờ cô lại là bác sĩ ở bệnh viện số 1 của thành phố Thẩm, bây giờ còn chủ động đưa danh thiếp cho ông, nói nhất định sẽ giúp đỡ ông.

Lâm Sơ Thanh lấy hết tiền mặt mình đưa cho ông, cô nắm chặt tay ông không cho ông trả lại, cực kỳ cảm kích nói: "Chú à, chú nhận số tiền này đi ạ."

Tài xế không chịu nhận, Lâm Sơ Thanh lắc đầu: "Hôm nay cháu thật sử rất cảm ơn chú, bởi vì cháu mà xe chú bị hỏng giữa đường, chú cầm số tiền này coi như tiền sửa xe nhé ạ."

"Cháu đi trước đây, tạm biệt chú, có chuyện gì chú cứ gọi cho cháu."

Lâm Sơ Thanh sợ tài xế trả lại tiền nên chạy thật nhanh vào xe của Hình Mộ Bạch, cô thu ô lại rồi nói với anh: "Lái xe đi." Sau đó vẫy tay tạm biệt chú tài xế.

Tài xế dõi theo chiếc xe jeep đang xa dần, lại nhìn số tiền mặt và danh thiếp trong tay, ông vẫn chưa kịp hoàn hồn. Lát sau, ông bật cười, xúc động nói: "Có lẽ ông trời thấy mình làm việc thiện nên để mình gặp được người tốt!"

____

Hai người tiếp tục di chuyển về thành phố Thẩm, từ Lâm Dương về thành phố Thẩm mất khoảng ba tiếng. Bây giờ là sáu giờ chiều, họ về đến thành phố Thẩm chắc cũng gần mười giờ.

Hình Mộ Bạch im lặng lái xe, những gì vừa thấy qua cửa sổ xe thoáng hiện lên trong đầu anh. Cô gái nhỏ mảnh khảnh cầm ô, cúi đầu lấy hết tiền mặt đưa cho tài xế, vẻ mặt cô rất chân thành, sườn mặt trắng nõn dưới ánh đèn đường màu cam trông cực kỳ dịu dàng.

Cô bây giờ khác xa cô gái nhỏ mới thi đỗ đại học của 9 năm trước.

Xe vừa rời khỏi Lâm Dương không lâu thì Lâm Sơ Thanh quay đầu hỏi: "Đội trưởng Hình, tôi có thể mượn điện thoại của anh gọi điện cho thầy báo bình an không? Điện thoại của tôi hết pin rồi." Nói xong, cô sợ anh không tin, còn quơ quơ chiếc điện thoại đã tắt nguồn với anh.

Hình Mộ Bạch nhàn nhạt liếc một cái rồi vươn tay lấy điện thoại đưa cho cô.

Khóe môi Lâm Sơ Thanh nhếch lên, cô nhận lấy điện thoại, mở khóa màn hình, phát hiện hình nền của anh là hình phong cảnh được cài mặc định.

Chậc, người đàn ông này chả thú vị gì cả.

Cô ấn vào biểu tượng điện thoại, nhập số của mình vào, còn chưa nhập hết, điện thoại đã gợi ý dãy số đầy đủ, phía trên viết: Bác sĩ Lâm Sơ Thanh.

Lâm Sơ Thanh lặng lẽ ấn gọi, ngay sau đó chiếc điện thoại cô bảo bị sập nguồn bỗng kêu lên.

Hình Mộ Bạch liếc mắt qua. Lâm Sơ Thanh thản nhiên nhìn lại anh, cô mỉm cười, biểu cảm như muốn nói, ai bảo anh không liên lạc với tôi, tôi đành phải tự làm vậy!

Ngón tay thon dài của cô thuần thục bấm bấm trên màn hình điện thoại của anh, nói: "Có thời gian rảnh, tôi mời anh ăn cơm nhé, cảm ơn anh hôm nay đã cho tôi đi nhờ về thành phố Thẩm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!