Cả tháng 11, Hình Mộ Bạch phải ở trong viện, hầu như ngày nào cũng có người tới hỏi thăm sức khỏe của anh, Lâm Sơ Thanh thì khỏi nói rồi.
Hôm xuất viện, sau khi hoàn tất thủ tục, Hình Mộ Bạch quay về trung đội. Mặc dù thời tiết đã lạnh hơn nhiều, nhưng trên sân huấn luyện, các đội viên vẫn đang luyện tập chăm chỉ, đổ mồ hôi như mưa.
Thấy Hình Mộ Bạch đến, Ngụy Giai Địch đi tới đấm nhẹ vào vai anh, trêu: "Cậu còn biết đường về đó hả, ông đây còn tưởng cậu đi theo bác sĩ Lâm luôn rồi, không chịu về nữa."
Hình Mộ Bạch khẽ cười: "Cậu tưởng ai cũng như cậu chắc?"
"Chậc, được được được, cậu thì giỏi rồi." Ngụy Giai Địch bắt đầu bóc mẽ chuyện cũ: "Cũng chẳng biết hôm đó là ai nói đau lòng vì bác sĩ Lâm nữa, ai da, ngọt phát ngấy luôn, làm tôi nổi hết da gà đây này."
Hôm đó Lâm Sơ Thanh hỏi anh đau ở đâu, anh nói "lòng", giọng không lớn, lại còn khàn khàn, những người khác không nghe thấy được, nhưng Ngụy Giai Địch ở cạnh thì nghe rất rõ.
Lần này Hình Mộ Bạch không nói gì nữa, chỉ gửi đến Ngụy Giai Địch một ánh mắt cảnh cáo.
Xe chạy thẳng đến chỗ ở của Hình Mộ Bạch. Lâm Sơ Thanh xuống xe theo anh, hai người cùng nhau lấy nguyên liệu nấu ăn anh đã mua sẵn trong cốp xe rồi lên lầu.
Chỗ ở của anh không lớn, màu sắc bài trí đơn giản mà lạnh lẽo.
Lâm Sơ Thanh đặt đồ xuống rồi đi loanh quanh ngắm nghía, còn Hình Mộ Bạch thì vào bếp nấu ăn.
Ngoại trừ phòng ngủ thì cô đã đi xem hết một vòng. Cuối cùng cô dừng lại trước chiếc tủ trưng bày trong phòng khách, ánh mắt lướt qua những quyển sách được xếp ngay ngắn trên kệ.
"Chậc, cũng ra dáng học sâu hiểu rộng đấy chứ."
Lâm Sơ Thanh bước vào bếp thì Hình Mộ Bạch đã nấu gần xong bữa tối. Người đàn ông cao lớn, vai rộng eo thon, dáng người hoàn hảo. Anh mặc một chiếc áo len mỏng màu xám trơn, tay áo được xắn lên một đoạn, để lộ phần cánh tay rắn chắc.
"Cần em giúp gì không?" Lâm Sơ Thanh bước vào bếp, nụ cười rạng rỡ hỏi.
Hình Mộ Bạch nghiêng đầu ra hiệu về phía bên cạnh, "Em giúp anh mang mấy đĩa thức ăn kia ra ngoài là được."
Lâm Sơ Thanh "ừm" một tiếng, "Vâng."
…
Ăn tối xong, Lâm Sơ Thanh và Hình Mộ Bạch cùng nhau dọn dẹp nhà bếp. Hai người rửa tay xong, anh đưa khăn cho cô lau, nhưng cô lại đưa tay ôm lấy mặt anh, vô cùng tinh nghịch.
Hình Mộ Bạch: "…"
Lâm Sơ Thanh định quay người chạy đi thì anh đã nhanh tay lẹ mắt túm lấy cô, chỉ trong chớp mắt, cô đã bị anh ép vào góc tường.
"Trêu anh vui vậy à?" Anh nhếch môi hỏi, giọng nói không giấu được ý cười.
Lâm Sơ Thanh bị anh nắm chặt cổ tay, giãy mãi không ra, phía sau lưng thì dính sát vào bệ bếp, nửa người trên hơi ngả ra sau, cô ngước mặt nhìn anh: "Anh thả em ra thì em sẽ nói cho anh biết."
Anh hừ lạnh một tiếng, lừa ai vậy?
"Đừng có mơ." Hình Mộ Bạch vòng tay qua eo cô, nâng cô lên, Lâm Sơ Thanh đành phải ngồi lên quầy bếp, anh mạnh mẽ chen vào g*** h** ch*n cô, giữ chặt gáy cô rồi hôn.
Lâm Sơ Thanh bị Hình Mộ Bạch ôm chặt, đôi môi hai người quyện chặt, vô cùng mãnh liệt, chốc lát, cả hai đã th* d*c, anh buông cô ra, nắm lấy cằm cô, híp mắt lại hỏi: "Để tối nay xem xem rốt cuộc là ai không chịu nổi."
Lâm Sơ Thanh hừ một tiếng, vẫn không sợ chết đáp: "Anh chứ ai?"
Hình Mộ Bạch: "…" Anh cười nhạt, ôm cô đi về phía phòng ngủ, không quên khiêu khích cô: "Em cứ mạnh miệng đi, lát nữa em sẽ phải xin tha thôi."
Lâm Sơ Thanh ôm cổ anh, đôi mắt long lanh nước, hai gò má ửng hồng, cô cong môi, vô cùng quyến rũ: "Làm ở phòng bếp không được sao anh?"
Hình Mộ Bạch thấp giọng cười: "Không cần vội, sau này sẽ cho em trải nghiệm hết."
Sau đó anh nhấc chân đá văng cửa phòng ngủ, nhanh chóng đi vào rồi đóng cửa lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!