Nụ hôn đến bất ngờ khiến Lâm Sơ Thanh không kịp phản ứng, cô vốn đang đắm chìm trọng vụ việc vừa nãy nhưng lại bị nụ hôn của anh cắt ngang, cảm xúc chân thật này khiến cô yên tâm vô cùng, mọi lo lắng bất an đều tan biến hết.
Lâm Sơ Thanh ôm mặt anh, hé môi đáp lại nụ hôn của anh.
Nụ hôn này kéo dài rất lâu, hôm nay Hình Mộ Bạch dịu dàng khác thường, nhẹ nhàng l**m m*t rồi khẽ c*n m** d*** của cô. Cuối cùng, Hình Mộ Bạch vẫn kiềm chế lại, buông cô ra.
Dường như tâm trạng Lâm Sơ Thanh đã tốt lên một chút: "Anh có thấy đói không, có thèm món gì không? Em đi mua cho anh."
"Có." Hình Mộ Bạch cười, Lâm Sơ Thanh cảm thấy nụ cười này của anh vô cùng xảo quyệt, cô nhíu mày hỏi: "Vậy anh muốn ăn gì để em mua."
Hình Mộ Bạch l**m l**m khóe môi vẫn còn ươn ướt, dường như vẫn còn dư lại hương vị của cô, anh nhếch môi, ung dung chọn món: "Em."
Lâm Sơ Thanh: "…" Cô bật cười, không chút sợ hãi trả lời: "Bây giờ anh vậy mà muốn ăn em á? Đội trưởng à, hay là anh cứ nghỉ ngơi đi."
Cuối cùng cũng chịu cười rồi.
"Sao em thấy tối nay anh cứ không đứng đắn sao ấy? Khác hẳn vẻ cổ hủ mọi khi đó nha." Lâm Sơ Thanh trêu chọc anh.
Thì ra ở trong mắt cô anh là một tên cổ hủ. Hình Mộ Bạch hừ lạnh.
Lâm Sơ Thanh cắn nhẹ môi anh: "Đợi anh khỏe rồi thì ăn thoải mái, em đi mua đồ đây."
Sau khi Lâm Sơ Thanh rời khỏi phòng bệnh rồi Hình Mộ Bạch mới thở phào một cái, cả người đau nhức khiến anh không chịu được mà nhíu chặt mày.
____
Lâm Sơ Thanh vừa rời khỏi phòng bệnh thì thấy Dương Khải Hoa đi tới.
Dương Khải Hoa vội hỏi: "Mộ Bạch sao rồi con?"
Lâm Sơ Thanh đáp: "Tay bị bỏng hơi nặng, trên người có vài vết thương, còn lại thì không có gì nghiêm trọng ạ."
Dương Khải Hoa áy náy thở dài: "Đều tại thầy không cẩn thận, trước khi ra ngoài quên tắt bếp, nếu không cũng…"
"Thầy à." Lâm Sơ Thanh an ủi ông: "Chỉ cần thầy không sao là được rồi ạ, thầy không sao, anh ấy cũng không gặp nguy hiểm đến tính mạng, như vậy là đã rất may mắn rồi ạ. Thầy đừng tự trách bản thân mình nữa."
"Đúng rồi, thầy đã cơm chưa ạ? Con đang định đi mua đồ ăn, lát nữa con mang sang cho thầy nhé?" Lâm Sơ Thanh khéo Dương Khải Hoa đi về phía trước, để ông về văn phòng khoa nghỉ ngơi.
Dương Khải Hoa vừa đi vừa thở dài: "Thầy đã già rồi, cũng đến lúc về hưu rồi."
Lâm Sơ Thanh bất đắc dĩ đáp: "Thầy đừng suy nghĩ nhiều nữa, đó cũng là chuyện bất trắc thôi mà."
____
Lâm Sơ Thanh mua ba suất đồ ăn, cô quay lại văn phòng khoa, đặt suất cơm của mình và Dương Khải Hoa xuống, sau đó cầm suất cơm còn lại đi đến chỗ Hình Mộ Bạch.
Lúc cô bước vào phòng bệnh, Hình Mộ Bạch đang ngẩn người nhìn chằm chằm trần nhà, nghe thấy tiếng mở cửa, anh nghiêng đầu sang, Lâm Sơ Thanh đi tới, mở hộp cơm ra, kéo ghế đến bên giường bệnh, đút cơm cho anh.
Trước đây Hình Mộ Bạch chưa từng được phục vụ như vậy nên cảm thấy không thoải mái lắm, nhưng anh cũng không nói gì.
"Sao chỉ có một suất thế? Em không ăn à?"
Lâm Sơ Thanh đáp: "Em để ở văn phòng khoa rồi, lát nữa qua nói chuyện với thầy thì em ăn sau."
Hình Mộ Bạch do dự một lúc rồi nói: "Vừa nãy bác Dương qua thăm anh."
"
Lâm Sơ Thanh không bất ngờ chút nào, cô biết thể nào thầy cũng qua đây xem anh, cô khẽ "ừm" một tiếng, không nói thêm gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!