Xe jeep từ từ tiến vào tiểu khu, lúc đến khúc cua, cả hai thấy một đám người đang tụ tập lại chỉ trỏ phía trên lầu, ầm ĩ bàn tán gì đó.
Hình Mộ Bạch dừng xe bên đường, cùng Lâm Sơ Thanh xuống xe.
Lâm Sơ Thanh vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn theo hướng họ chỉ, trên tầng sáu, khói đen dày đặc, xen lẫn ánh lửa đỏ rực, trông rất đáng sợ.
Nét mặt cô bỗng thay đổi, ngay lập tức chạy về phía đó.
Hình Mộ Bạch gọi cô lại: "Lâm Sơ Thanh!"
Nhưng dường như cô không nghe thấy tiếng anh, chen vào giữa đám người, tiến lên phía trước, hỏi một nhân viên an ninh nọ: "Căn hộ kia xảy ra chuyện gì thế?"
Hình Mộ Bạch đi sát phía sau cô, nghe thấy nhân viên an ninh nói: "Tôi cũng không rõ, đã báo cảnh sát rồi, gọi cả 119 rồi, cảnh sát và lính cứu hỏa đang trên đường tới. Bây giờ không biết được là có người trong nhà hay không, lúc hàng xóm chạy xuống có gõ cửa gọi rồi nhưng không có ai trả lời."
Hình Mộ Bạch ôm lấy đôi vai đang run rẩy của Lâm Sơ Thanh, bình tĩnh nói với cô: "Em gọi cho bác Dương đi." Sau đó quay sang hỏi nhân viên an ninh: "Trong tòa nhà này còn ai nữa không?"
Nhân viên an ninh lắc đầu: "Trừ căn nhà bị cháy kia thì những căn khác đều đã sơ tán rồi."
Hai tay Lâm Sơ Thanh run rẩy lấy điện thoại trong túi xách ra, cô cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, vất vả lắm mới ấn gọi được cho Dương Khải Hoa.
"Nghe điện thoại đi mà, thầy mau nghe điện thoại đi…" Lâm Sơ Thanh sốt ruột như đang đứng trên chảo nóng, cứ lẩm bẩm mãi: "Xin thầy đó, mau nghe máy đi…"
Hình Mộ Bạch ôm cô vào lòng, đang gọi điện cho Ngụy Giai Địch.
"Anh Bạch, chúng tôi tới phía ngoài tiểu khu rồi đây."
Sau khi cúp máy, Hình Mộ Bạch khẽ nói với Lâm Sơ Thanh: "Em đừng hoảng, hứa với anh đứng yên ở đây, không được chạy lung tung nhé?"
"Đừng chạy lung tung nhớ chưa?"
Đôi mắt Lâm Sơ Thanh ngân ngấn nước, không biết có nghe thấy Hình Mộ Bạch nói gì không, chỉ nghẹn ngào gọi: "Hình Mộ Bạch…"
"Không sao đâu, sẽ không có chuyện gì đâu." Anh ôm mặt cô, dùng đầu ngón tay lau nước mắt cho cô.
Xe cứu hỏa đã đỗ dưới tiểu khu, Hình Mộ Bạch buông Lâm Sơ Thanh ra, đi về phía xe cứu hỏa, trong nháy mắt đã mặc xong quần áo chống cháy.
"Ngụy Giai Địch, cậu ở ngoài chỉ huy. Tiếu Dương!"
"Có!"
"Dẫn theo một đội đi cùng tôi vào trong, có thể có người bị mắc kẹt trong đó, cứu người trước rồi tìm điểm khởi phát."
Ra lệnh xong, Hình Mộ Bạch giao Lâm Sơ Thanh cho Ngụy Giai Địch: "Coi chừng cô ấy giúp tôi."
Lúc Ngụy Giai Địch kịp phản ứng lại, Hình Mộ Bạch đã dẫn đội vào trong tòa nhà.
Ngọn lửa càng lúc càng lớn, sau khi đám người Hình Mộ Bạch xông vào một lát thì cửa sổ ở tầng sáu nổ tan tành, thủy tinh rơi xuống phía dưới, mọi người sợ hãi kêu to, Lâm Sơ Thanh đứng bên cạnh Ngụy Giai Địch ngước đầu lên nhìn, nước mắt không kìm được trào ra, cô siết chặt tay, cơ thể không khống chế được run lên.
Hình Mộ Bạch phá cửa, lục soát khắp phòng vẫn không tìm thấy Dương Khải Hoa, nhưng lại tìm được điểm khởi phát, ở phòng bếp.
Nguy hiểm là, lửa trong bếp cháy rất lớn, bình gas thì đang rò rỉ.
"Tiếu Dương, Dương Nhạc, Quan Lượng! Mau qua đây tăng lượng nước dập lửa."
"Rõ!"
_____
Dương Khải Hoa xách túi đồ vừa mua ở siêu thì về thì thấy cảnh tượng hỗn loạn trước mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!