Bàn tay rộng lớn của Hình Mộ Bạch luồn vào mái tóc còn ẩm ướt của cô, Lâm Sơ Thanh nằm trong lòng anh, tay ôm vai anh, nghiêng đầu cùng dây dưa cùng anh.
Cơ thể Lâm Sơ Thanh thật mềm mại, tựa như không xương, được anh bao bọc trong lòng. Mùi sữa tắm vẫn còn thoang thoảng trên người Lâm Sơ Thanh, cả người chỗ nào cũng thơm phức.
Mùi hương ấy khiến Hình Mộ Bạch cảm thấy rất thoải mái, anh không nhịn được mà muốn gần cô hơn nữa, gần hơn chút nữa.
Âm thanh của nụ hôn cuồng nhiệt ấy vang lên giữa phòng khách tĩnh lặng, bên tai là tiếng th* d*c của cô, ngọn sóng khổng khồ này như phá vỡ tất cả lý trí của anh.
Mãi đến khi Lâm Sơ Thanh không thở nổi, hai người mới tách nhau ra một chút, cô ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt óng ánh nước.
Hơi thở Lâm Sơ Thanh dồn dập, cô nhếch môi cười, đôi môi sưng tấy vì nụ hôn vừa rồi, trông như trái anh đào chín mọng. Cô để lộ hàm răng trắng tinh, nũng nịu với anh: "Đội trưởng, sao lần nào anh hôn người ta cũng hung dữ thế?"
Lâm Sơ Thanh nghiêng đầu, đôi môi lướt nhẹ qua tai anh, thấp giọng dụ dỗ: "Anh như thế làm em có cảm giác anh muốn ăn em luôn đó."
Hình Mộ Bạch: "…"
Anh nheo mắt lại, hừ cười, bàn tay đang ôm eo cô chợt dùng sức, giống như dây leo quấn chặt lấy cô, cả cơ thể cô dường như không thể động đậy.
Một giây sau, giọng nói lạnh lùng của anh vang lên bên tai cô, vô cùng bá đạo: "Em tưởng anh không dám hả?"
Cô bật cười ôm cổ anh, ngoan ngoan nằm trong lòng anh, không trêu anh nữa.
Lát sau, Lâm Sơ Thanh đổi tư thế, nghiêng đầu tựa vào vai anh, hai chân bắt chéo, trông khá lười biếng, cô cầm điều khiển TV lên, chọn đại một chương trình nào đó. Một tay Hình Mộ Bạch nắm lấy tay cô, một tay khoác lên lưng ghế sô pha, miệng ngậm một điếu thuốc, nhưng không châm lửa.
"Hình Mộ Bạch." Lâm Sơ Thanh gọi anh.
"Hả?"
"Bác nói với em, chuyện nhà em đã tạo thành ảnh hưởng rất lớn với anh."
Hình Mộ Bạch bỏ điếu thuốc trong miệng xuống, đôi mắt hơi nheo lại, không nói gì, anh đang chờ cô nói tiếp, cũng đoán được cô sẽ nói gì, chắc là sẽ nói câu gì đó an ủi anh.
Lâm Sơ Thanh nói tiếp: "Nếu tạo thành ảnh hướng lớn với anh như thế thì sao anh lại không nhớ được tên em chứ?"
Hình Mộ Bạch: "…?" Mẹ kiếp! Cô đang suy nghĩ cái gì thế?!
Hơn nữa, chuyện đã trôi qua chín năm rồi, tuy kí ức về vụ hỏa hoạn đó đối với anh vẫn rất sâu sắc, nhưng đâu phải lúc nào cũng nghĩ đến chuyện đó đâu? Ngày nào anh cũng bận huấn luyện, rồi bị điều đi chỗ này chỗ kia đến mức mệt lả, làm gì có thời gian nghĩ này nghĩ nọ?
Gần mười năm rồi, cô ở trong trí nhớ của anh cũng đã nhạt nhòa đi nhiều, việc không nhận ra cô, không nhớ tên cô cũng bình thường mà.
Nhưng đúng là chuyện này anh đã chôn sâu tận đáy lòng, nếu cô không xuất hiện trước mặt anh, có lẽ kí ức ấy đã bị niêm phong rồi.
"Sao em cứ để bụng chuyện này mãi thế?" Hình Môn Bạch dở khóc dở cười.
Chỉ là lần đầu gặp lại không nhớ được họ tên đầy đủ của cô thôi mà, chuyện đã qua bao lâu rồi, cứ một khoảng thời gian là cô lại nhắc lại, rõ ràng vẫn canh cánh trong lòng.
Lâm Sơ Thanh liếc mắt nhìn anh, hừ một tiếng: "Trong lòng em thấy không thoải mái."
Hình Mộ Bạch: "Chậc." Hẹp hòi!
"À, đúng rồi!" Lâm Sơ Thanh đột nhiên ngồi thẳng người dậy, bỏ điều khiển xuống, xoay người ôm lấy mặt anh, để anh đối mặt với cô.
"Hình Mộ Bạch, bác còn nói cho em biết một chuyện nữa."
Hình Mộ Bạch nhíu mày: "Chuyện gì thế?"
Lâm Sơ Thanh nhìn chằm chằm anh, hỏi: "Anh có chuyện gì giấu em không?"
Hình Mộ Bạch vẫn không hiểu: "Làm gì có chuyện gì giấu em đâu?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!