Sau khi vụ việc kia lắng xuống, Lâm Sơ Thanh vẫn đến bệnh việc đi làm bình thường, vẫn tăng ca thường xuyên như trước, vẫn phẫu thuật quá giờ cơm, thậm chí đến khuya mới hoàn thành ca mổ, nhiều lần cô còn ở lại phòng nghỉ luôn chứ không về nhà.
Mọi chuyện cứ thế cho đến cuối tháng mười một, có một vị khách không mời mà đến.
Hôm đó, Lâm Sơ Thanh vất vả lắm mới có một bữa trưa đúng giờ, cô và Tô Nam đang định đi ăn trưa thì Trương Dạng chạy tới gọi cô: "Bác sĩ Lâm, có một người phụ nữ họ Hình tới tìm chị."
Lâm Sơ Thanh hơi nhíu mày: "Họ Hình?"
Trương Dạng gật đầu, không dám chắc: "Hình như là mẹ của đội trưởng Hình, hôm đám người kia đến gây chuyện, em thấy đội trưởng Hình đưa bác ấy đến khám bệnh."
Lâm Sơ Thanh đi theo Trương Dạng, nhưng Tô Nam lại lo lắng kéo cô lại: "Lâm Sơ Thanh…"
Lâm Sơ Thanh cười với cậu: "Con dâu xấu xí thì cuối cùng vẫn phải gặp mẹ chồng mà." Sau đó trêu cậu: "Con rể đẹp trai rồi cũng sẽ có ngày này thôi."
Tô Nam phục cô rồi, những lúc này mà vẫn còn tâm trạng trêu chọc cậu nữa, làm cậu dở khóc dở cười: "Lâm Sơ Thanh, sao cậu…"
"Lạc quan hướng về phía trước đúng không?" Lâm Sơ Thanh duỗi hai tay từ trong túi áo khoác ra: "Mình vẫn luôn như vậy mà, binh đến tướng đỡ, nước tới đất ngăn, có gì mà phải sợ?"
Cô vỗ vai Tô Nam, cười: "Mình đi trước dò đường đây."
"Được rồi." Tô Nam thở dài: "Cần mình lấy cơm giúp cậu không?"
"Không cần đâu, cậu cứ ăn trước đi." Nói xong, Lâm Sơ Thanh quay lưng về phía Tô Nam, rời đi cùng Trương Dạng.
Trên đường đi, vẻ mặt Lâm Sơ Thanh bình tĩnh không gợn sóng.
Cô biết mẹ anh không muốn hai người ở bên nhau, chắc chắn cũng sẽ có một ngày như vậy, không tránh được.
Vậy thì thản nhiên đối mặt thôi.
____
Lâm Sơ Thanh và Hình Hàm Quân đến một quán cà phê cạnh bệnh viện.
Nhìn bề ngoài, trông Hình Hàm Quân rất dịu dàng, nhưng thực tế, bà lại là một người phụ nữ vô cùng độc lập tự chủ, có những suy nghĩ và lập trường vững chắc của mình.
Lần này vừa gặp, Hình Hàm Quân đã đi thẳng vào vấn đề, nói rõ mục đích mình đến đây, giọng điệu không hề gay gắt, rất nhẹ nhàng, nghe có vẻ không có lực công kích nhưng Lâm Sơ Thanh lại cảm thấy khó mà phản bác lại.
"Bác sĩ Lâm, lần này bác tới tìm cháu là muốn nói về chuyện của cháu và Hình Mộ Bạch."
Lâm Sơ Thanh lễ phép gật đầu, khóe miệng cong cong: "Vâng ạ, bác cứ nói ạ."
"Ban đầu Kiến Quốc nói cho bác biết điều kiện của cháu, bác rất hài lòng cho nên đã kêu Mộ Bạch đi xem mắt với cháu, cũng rất hy vọng các cháu sẽ thành đôi, có kết quả tốt." Bà dừng lại một chút rồi nói: "Nhưng bác không ngờ cháu lại là bé gái trong vụ hỏa hoạn chín năm trước."
Lâm Sơ Thanh bình tĩnh đáp: "Hai chuyện này có liên quan gì đến nhau ạ? Tại sao cháu là cô bé năm đó thì không thể ở bên anh ấy ạ?"
Hình Hàm Quân khuấy cà phê, nhấp một ngụm, khẽ thở dài: "Cô gái à, không phải bác không thích cháu, trước khi biết thân phận của cháu, bác rất hài lòng, nhưng cháu và Mộ Bạch…"
"Giữa các cháu vốn không phải là tình yêu."
"Vậy thì lúc bác kêu anh ấy đi xem mắt, bác cũng biết rõ đó không phải là tình yêu chứ ạ?"
"Việc đó lại khác, hai người không có tình cảm cũng có thể dần phát triển thành tình yêu, nhưng nếu ngay từ đầu trong lòng đã có một loại tình cảm khác…" Hình Hàm Quân dừng lại, thở dài.
Lâm Sơ Thanh chớp mắt, mỉm cười nhẹ nhàng: "Bác, cháu hiểu ý của bác ạ."
Cô nói ra nỗi lo lắng của bà: "Bác cảm thấy cháu coi anh ấy là ân nhân, muốn lấy thân báo đáp, còn anh ấy lại cảm thấy áy náy vì không thể cứu được ba mẹ cháu trong trận hỏa hoạn năm đó, sợ anh ấy không buông bỏ được, muốn bù đắp cho cháu. Bác cảm thấy tình yêu của chúng cháu rất khác thường đúng không ạ?"
Hình Hàm Quân không đáp lại, chỉ im lặng uống cà phê.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!