Chương 34: (Vô Đề)

Sau khi Hình Mộ Bạch gọi điện, Phó Hoài – đội trưởng đội an ninh trật tự lập tức cử người đến bệnh viện.

Thật ra sau khi Hình Mộ Bạch gọi điện thì đám người kia đã yếu thế hơn chút, nhưng vẫn không cam lòng từ bỏ.

Hình Mộ Bạch xác định đám người kia không dám làm gì nữa mới kéo Lâm Sơ Thanh qua một bên, nói với cô: "Lát nữa sẽ có cảnh sát tới, em cứ nói rõ tình hình cho họ, đừng sợ." Anh xoa mặt cô, vỗ về.

Lâm Sơ Thanh không để tâm, nhún vai với anh, cười: "Không sao đâu, em không làm gì sai cả cho nên không thẹn với lương tâm mình!"

Hình Mộ Bạch hiểu rõ thái độ của mẹ mình lúc này nên không muốn để Lâm Sơ Thanh gặp bà, anh sợ cô sẽ chịu ấm ức.

"Anh còn có chút chuyện!" Hình Mộ Bạch ngẩng đầu nhìn xung quanh, gọi: "Tô Nam!"

Tô Nam xoay người lại, đi về phía hai người, anh giao Lâm Sơ Thanh cho cậu, dặn dò: "Tôi còn có chút việc, phiền cậu chăm sóc cô ấy rồi, lát nữa cảnh sát sẽ tới đây xem xét tình hình."

Tô Nam gật đầu: "Tôi biết rồi đội trưởng Hình, tôi đưa cậu ấy về phòng nghỉ trước."

Hình Mộ Bạch tận mắt nhìn Lâm Sơ Thanh và Tô Nam rời đi rồi mới quay lại chỗ Hình Hàm Quân: "Mẹ, chúng ta đi thôi."

Hình Hàm Quân lạnh lùng hỏi: "Là nữ bác sĩ đó sao? Sao lại ầm ĩ thế?

Hình Mộ Bạch nhíu mày: "Chuyện này không phải lỗi của cô ấy, do người nhà bệnh nhân cố tình gây sự, mẹ cũng biết tình hình xã hội hiện nay mà, quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân rất căng thẳng."

Hình Hàm Quân cũng không nói gì nữa, cùng Hình Mộ Bạch rời đi.

____

Trong lúc chờ Hình Hàm Quân kiểm tra thì Hình Mộ Bạch nhận được điện thoại của Phó Hoài: "Anh Bạch, đồng nghiệp của em vừa gọi, nói đã giải quyết xong chuyện bên đó rồi, phía người nhà bệnh nhân quyết định không truy cứu việc bị cắt quần áo nữa, sau khi bệnh nhân tỉnh lại biết chuyện cũng nói không trách bác sĩ, còn thay vợ xin lỗi bác sĩ Lâm rồi ạ. Lãnh đạo bệnh viện cũng ra mặt, nói bác sĩ Lâm không làm gì sai, việc cắt bỏ quần áo của bệnh nhân bị suy hô hấp và suy tim là vô cùng cấp thiết và hoàn toàn chính xác!"

Hình Mộ Bạch nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm, anh dựa lưng vào tường, một tay đút túi quần, hơi cúi đầu, nói cảm ơn với Phó Hoài.

"Anh không cần cảm ơn đâu, có chuyện gì cứ gọi cho em!"

"Ừ."

____

Hình Hàm Quân làm kiểm tra sức khỏe đến gần trưa, Hình Mộ Bạch đưa bà ra cửa, bắt một chiếc taxi, đỡ bà ngồi vào xe, báo địa chỉ cho tài xế rồi nói với Hình Hàm Quân: "Mẹ về trước đi, con còn có chút việc phải xử lý."

Hình Mộ Bạch đứng tại chỗ nhìn xe taxi rời đi một lúc mới xoay người quay lại bệnh viện.

Anh đi đến văn phòng khoa cấp cứu, lúc nãy chờ mẹ anh có gọi cho Lâm Sơ Thanh nhưng không ai bắt máy.

Đến văn phòng khoa, Hình Mộ Bạch gặp Tô Nam, cậu đang chuẩn bị đi ăn trưa.

Tô Nam nhìn thấy Hình Mộ Bạch thì nói: "Đội trưởng Hình, Lâm Sơ Thanh không có ở đây."

"Cô ấy có nói là đi đâu không?"

"Cậu ấy không nói gì, hay là anh đến phòng nghỉ tìm xem?"

Hình Mộ Bạch khẽ gật đầu với cậu, đi về phía phòng nghỉ của cô, lúc đi khu cầu thang bộ, Hình Mộ Bạch đột nhiên dừng bước, nhìn chằm chằm cánh cửa đang đóng chặt hồi lâu.

Lát sau, anh đẩy cửa ra, bên trong không có ai cả.

Anh không tiếp tục đi về phía phòng nghỉ của cô nữa mà quay lại sảnh lớn của bệnh viện, nhìn chằm chằm sơ đồ bệnh viện một lúc, sau đó ánh mắt anh dừng lại ở lối thoát hiểm.

Mấy phút sau, Hình Mộ Bạch tìm thấy Lâm Sơ Thanh ở cầu thang thoát hiểm.

Lúc anh đẩy cửa cầu thang ra, cô đang cúi đầu bước từng bước lên cầu thang, vì đang đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình nên cô không phát hiện ra anh đang đứng ở bậc thang cao nhất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!