Trong kì nghỉ lễ quốc khánh, đôi đặc nhiệm vẫn trực như thường lệ, thậm chí nhiệm vụ hàng ngày còn nặng nề hơn bình thường, bởi vì trong ngày lễ, tỉ lệ tai nạn giao thông xảy ra tăng nhiều hơn, tần suất chuông báo kêu dày đặc hơn.
Mặc dù trong thời gian nghỉ lễ, thi thoảng Lâm Sơ Thanh phải đến bệnh viện trực, nhưng cô vẫn có thêm mấy ngày nghỉ ngơi.
Mấy ngày nay Hình Mộ Bạch dẫn đội đi thực hiện nhiệm vụ khắp nơi, không có thời gian ở bên cô, thậm chí Lâm Sơ Thanh gửi tin nhắn cho anh phải chờ rất lâu mới thấy anh trả lời.
Kỳ nghỉ quốc khánh kết thúc, Lâm Sơ Thanh tiếp tục quay trở lại bệnh viện làm việc bình thường, ngày ngày bận rộn, tăng ca như chuyện cơm bữa, mặc dù chỉ có thể tranh thủ lúc nghỉ trưa vừa ăn vừa trêu chọc đội trưởng một chút, nhưng cô vẫn thấy rất vui.
Một buổi chiều nọ vào giữa tháng 10, xe cấp cứu chở một người đàn ông 30 tuổi đến bệnh viện số 1 thành phố Thẩm, Lâm Sơ Thanh vừa tan làm định đi về thì y tá tới gọi cô, Lâm Sơ Thanh lập tức đi tới đó.
Sau khi kiểm tra, Lâm Sơ Thanh xác định người đàn ông đó bị tắc mạch phổi, cô lập tức ép ngực cho bệnh nhân, đồng thời kêu y tá đeo máy thở cho anh ta.
Trong quá trình cấp cứu, bệnh nhân ngừng tim, Lâm Sơ Thanh nhanh chóng đưa ra quyết định: "Trương Dạng, kéo!"
Trương Dạng nhanh tay đưa kéo cho cô, lúc Lâm Sơ Thanh chuẩn bị cắt quần áo của bệnh nhân đang hôn mê thì bác sĩ thực tập lo lắng cản lại: "Bác sĩ Lâm, anh ta mặc toàn đồ hiệu, nếu chị cắt rồi lỡ như bệnh nhân tỉnh lại muốn làm khó…"
Lâm Sơ Thanh không hề do dự hạ kéo, động tác nhanh gọn, không quên đáp: "Cứu mạng anh ta hay nhìn anh ta chết?"
Bác sĩ thực tập không nói gì nữa.
____
Cấp cứu xong trời cũng đã tối, Lâm Sơ Thanh vươn vai, về phòng nghỉ thay quần áo rồi lái xe về nhà.
Cô đứng trong thang máy nhéo nhéo mi tâm, thở dài, đến tầng 13 thì bước ra ngoài, mở cửa vào nhà.
Vừa mở cửa, Lâm Sơ Thanh đã thấy một đôi giày thể thao nam.
Cơ mặt Lâm Sơ Thanh lập tức giãn ra, cô thay dép rồi chạy thẳng tới phòng bếp.
Vào bếp, Lâm Sơ Thanh thuận đeo tạp dề vào, Hình Mộ Bạch đang xào rau, dáng người anh cao lớn, mặc một cái áo đen đơn giản, quần đen dài, ống tay áo được sắn lên để lộ cánh tay rắn chắc.
Không còn là một đội trưởng với vẻ mặt lạnh lùng chỉ biết huấn luyện tàn ác nữa mà là một người đàn ông dịu dàng xuống bếp vì bạn gái.
Lâm Sơ Thanh ôm eo anh từ phía sau, cảm thấy vô cùng thỏa mãn, cô nhắm mắt lại nhẹ nhàng cọ cọ.
Hình Mộ Bạch bị cái ôm bất ngờ này làm cho ngớ người, sau đó cười: "Phải tăng ca à?"
"Vầng, có một ca phẫu thuật." Lâm Sơ Thanh đáp.
"Mệt lắm rồi đúng không?"
"Vẫn ổn ạ." Lâm Sơ Thanh buông Hình Mộ Bạch ra, nhận lấy thìa canh anh múc cho cô nếm thử, cười: "Em quen rồi."
Lúc ăn cơm, Lâm Sơ Thanh hỏi anh: "Sao hôm nay anh lại tới đây? Trong đội hết bận rồi ạ?"
"Ừm." Anh nuốt thức ăn rồi đáp: "Ngụy Giai Địch quay về rồi, anh cũng thảnh thơi hơn một chút."
Lâm Sơ Thanh tò mò: "Chỉ đạo viên Ngụy đi làm gì thế anh?"
Hình Mộ Bạch híp mắt: "Nghỉ phép."
Tháng 10, trong đội có nhiều nhiệm vụ nên Ngụy Giai Địch không có thời gian nghỉ, thế nên vừa hết quốc khánh, Hình Mộ Bạch lập tức cho anh ấy về nhà với vợ, dẫu sao cũng đã rất lâu rồi gia đình họ không được ở bên nhau, hơn nữa, buổi sáng đi Lâm Dương, anh đã nói sẽ để Ngụy Giai Địch về với vợ, cũng coi như thực hiện lời hứa với anh ấy.
Lâm Sơ Thanh gắp đồ ăn vào bát cho Hình Mộ Bạch: "Đội trưởng!"
Hình Mộ Bạch ngước mắt nhìn người phụ nữ đang chống cằm cười ở phía đối diện, chờ cô nói tiếp.
"Khi nào anh được nghỉ phép? Đến lúc đó chúng ta cũng có thể dành nhiều thời gian bên nhau."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!