Hứa Kiến Quốc tìm Hình Mộ Bạch là vì chuyện chuyển công tác, nhưng gọi điện thoại thì Hình Mộ Bạch không có trong đội, gọi tới nhà thì Hình Hàm Quân nghe máy, bà bảo để anh tự quyết định, Hứa Kiến Quốc đành thở dài không nói gì nữa.
Chiều hôm sau, sau khi nghỉ ngơi tốt rồi, Hình Mộ Bạch đến văn phòng của Hứa Kiến Quốc, thấy anh đến, Hứa Kiến Quốc buông bút máy trong tay xuống.
"Hôm qua chú tìm con ạ?
"Chú tìm để hỏi chuyện sát hạch, con định thế nào?"
Hình Mộ Bạch nhướng mày, bình tĩnh hỏi lại: "Ý là cho con có thể lựa chọn ạ?"
Hứa Kiến Quốc nghe ra ẩn ý trong câu nói của anh, cầm bút máy lên ném Hình Mộ Bạch: "Con muốn nói gì thì cứ nói thẳng, đừng có vòng vo."
Hình Mộ Bạch bắt được bút, đặt lên bàn ông, anh cười: "Không có gì ạ, chỉ là được yêu thương nên lo sợ thôi chú, không ngờ cấp trên lại muốn nghe ý kiến của cháu."
"Này." Hứa Kiến Quốc liếc anh: "Con có thôi đi không? Con tưởng các chú thích dồn ép con làm chuyện con không muốn làm chắc? Còn không phải vì muốn tốt cho con à?"
Hình Mộ Bạch cười, đứng thẳng người: "Con biết. Chi đội trưởng, con đã quyết định rồi, sang năm đợi tiễn các cựu chiến binh xuất binh xong, con sẽ chuyển công tác. Bây giờ là dịp cuối năm, sắp có rất nhiêu tân binh, nếu giờ vội vàng rời khỏi trung đội, con sẽ không yên lòng."
"Hả? Con đồng ý chuyển công tác ư? Lạ đấy." Hứa Kiến Quốc còn tưởng tên nhóc này sẽ không chịu.
"Đúng rồi, con và cô bé lần trước đi xem mắt thế nào rồi?" Hứa Kiến Quốc quan tâm hỏi han.
Hình Mộ Bạch cười, trả lời ông: "Rất tốt ạ."
Hứa Kiến Quốc lại càng kinh ngạc hơn, ông nhìn chằm chằm Hình Mộ Bạch như muốn tìm tòi nghiên cứu gì đó: "Hôm nay con sao thế? Bình thường tên nhóc con ghét bọn ta bàn đến chuyện chuyển công tác với chuyện lập gia đình nhất cơ mà? Đi cứu viện về đã thông suốt rồi hả?"
Hình Mộ Bạch gật đầu: "Đúng vậy ạ."
Anh thống suốt rồi.
Tối qua, sau khi đưa Lâm Sơ Thanh về, lúc ngồi trên taxi, anh đã suy nghĩ rất kĩ.
Sau khi động đất, anh không liên lạc được với tiểu Hàm, anh sẽ không bao giờ quên được cảm giác bất an khi phải đi lục soát khu thiên tai để tìm kiếm các nạn nhân trong khi không biết người thân của mình sống chết ra sao.
Cả cuộc điện thoại hôm ấy của mẹ nữa, bình thường bà rất kiên cường, vậy mà lúc nói chuyện với anh lại khóc không thành tiếng, Hình Mộ Bạch biết rõ tính của Hình Hàm Quân, bà sẽ không bao giờ để lộ sự yếu đuối trước mặt con cái, từ nhỏ đến lớn anh chỉ thấy mẹ khóc một lần, là khoảng thời gian ba anh qua đời, lần này lại vì tiểu Hàm. Anh đang nghĩ, như như anh… anh không muốn để mẹ vì con trai hy sinh mà khóc thêm lần nữa, không muốn bà phải ngày đêm lo lắng cho mình nữa.
Lúc anh và Lâm Sơ Thanh mắc kẹt ở khu thiên tai, nghe thấy tiếng cô khóc, Hình Mộ Bạch đã quyết định sẽ không để cô phải đau lòng nữa, không để cô phải khóc nữa, nhất là vì anh.
Thế gian này có rất nhiều chuyện mà con người không thể kiểm soát được, ví dụ như thiên tai, ai mà biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào chứ?
Điều duy nhất anh có thể làm là rời khỏi nơi nguy hiểm này, tuy tiếc nuối nhưng ít nhất sẽ không thấy tiếc nuối vì không thể ở bên gia đình, cũng sẽ chẳng vì hổ thẹn với quốc gia mà tự trách.
Hình Mộ Bạch đã hoàn toàn thông suốt, anh sẽ tranh thủ một năm cuối cùng này xử lí hết mọi chuyện ở trung đội đặc nhiêm trong khả năng của mình, sau đó yên tâm rời đi, kết hôn với người phụ nữ anh yêu.
Còn lại vài chục năm thì trôi qua êm đềm bên gia đình.
____
Trước giờ cơm tối, Hình Hàm Quân gọi Hình Mộ Bạch về nhà.
Vừa vào nhà đã nhận ra bầu không khí là lạ, Hình Tín Hàm liều mạng nháy mắt ra hiệu cho anh, Hình Mộ Bạch khó hiểu đi tới, ngồi xuống sô pha: "Mẹ."
Hình Hàm Quân ngước lên nhìn anh: "Mộ Bạch, chẳng phải lần trước con nói không có cảm giác gì với đối tượng xem mắt chú Hứa giới thiệu sao? Mẹ đã nhờ người ta tìm cho con mấy cô gái nữa rồi, con xem hình đi…" Hình Hàm Quân lấy một xấp ảnh đặt trước mặt Hình Mộ Bạch.
"Mẹ." Hình Mộ Bạch nhíu mày: "Con không cần đâu ạ."
"Không cần cái gì, con cũng đã 31 rồi, cũng đến lúc lập gia đình rồi, cứ xem trước đã, muốn gặp mặt tìm hiểu cô gái nào thì nói với mẹ."
"Con với Lâm Sơ Thanh đang ở bên nhau rồi ạ." Hình Mộ Bạch úp xấp ảnh Hình Hàm Quân đưa xuống, ánh mắt kiến định: "Con không cần đâu ạ, cô ấy rất tốt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!