"Sao anh nói nhiều thế?" Vợ Dương Chí Dũng liếc mắt nhìn anh ta, hắng giọng nói.
Sau đó cô ấy quay sang nhìn Hình Mộ Bạch, xoa dịu bầu không khí: "Mộ Bạch đừng để ý, anh ấy nói linh tinh đó, em với tiểu Lâm muốn làm gì thì làm…"
"Gì mà muốn làm gì thì làm chứ?" Dương Chí Dũng vừa dứt lời thì nhận được ánh mắt cảnh cáo của vợ, anh ta khó hịu ngửa đầu uống cạn chén rượu.
Hình Mộ Bạch nói với vợ đội trưởng Dương: "Không sao đâu chị dâu."
Anh biết đội trưởng Dương cũng vì muốn tốt cho anh thôi.
Trong phòng bỗng trở nên yên tĩnh, Lâm Sơ Thanh chờ thêm một lát mới đẩy cửa vào, cô cười tủm tỉm với mọi người, tự nhiên ngồi xuống, tựa như không nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi.
Sau khi ăn xong, hai người tạm biệt gia đình Dương Chí Dũng rồi quay về thành phố Thẩm. Vì Hình Mộ Bạch uống rượu nên Lâm Sơ Thanh lái xe.
Hơn một tuần nay Hình Mộ Bạch không nghỉ ngơi đủ, ở khu thiên tai thì bận rộn cứu, sau khi quay về thì phải báo cáo với cấp trên, tính đến giờ, tổng thời gian anh nhắm mắt ngủ còn chưa đến một ngày.
Hôm nay lại uống không ít rượu, cơ thể đã kiệt sức, anh ngồi ở ghế phụ lái bắt đầu mơ màng buồn ngủ.
Nhưng dù hai mí mắt sắp dính vào nhau thì Hình Mộ Bạch vẫn cố ép mình không được ngủ, anh dùng sức nhéo nhéo ấn đường để tỉnh táo lại.
Thấy anh như vậy, Lâm Sơ Thanh cười: "Anh cứ ngủ một lát đi, đến nơi em sẽ gọi anh."
"Không cần đâu." Vừa nói, anh vừa hạ cửa sổ xuống.
Gió thổi vù vù, đập vào mặt khiến anh tỉnh táo hơn một chút.
Hình Mộ Bạch khoác tay lên cửa, nghiêng đầu nhìn Lâm Sơ Thanh đang lái xe.
Khuôn mặt cô thanh tú, làn da trắng như sứ, mái tóc nâu để xõa sau lưng.
Đuôi mắt cong cong, sống mũi thẳng tắp.
Thật sự rất xinh đẹp.
Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Hình Mộ Bạch.
Lúc xe dừng lại chờ đèn đỏ, Lâm Sơ Thanh quay đầu nhìn anh, ánh mắt hai người chạm nhau, đôi mắt của cô như ánh sao trên trời, tỏa sáng lấp lánh, khuôn mặt tươi cười rực rỡ.
Dường như Hình Mộ Bạch bị sự vui vẻ của cô nhiễm sang, anh hơi cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch lên.
Giọng nói của Lâm Sơ Thanh rất nhẹ nhàng: "Hình Mộ Bạch, anh nhắm mắt nghỉ ngơi một chút đi!"
Hai mắt anh đỏ ngầu, nhìn là biết đã lâu rồi không chợp mắt.
Hình Mộ Bạch nheo mắt: "Anh không sao."
Lâm Sơ Thanh thở dài: "Nhưng em đau lòng lắm."
Cô không hề che giấu tình cảm của mình với anh, có gì nói đó, cũng vì điều này mà Hình Mộ Bạch lại càng rung động hơn.
Hình Mộ Bạch v**t v* gáy Lâm Sơ Thanh, cười nhẹ: "Sắp sang đèn xanh rồi kìa, em lo lái xe đi."
Lâm Sơ Thanh không cam lòng nói tiếp: "Anh ngủ đi."
Ngủ sao được, anh đâu thể để cô một mình lái xe trong đêm còn mình thì nhàn nhã nhắm mắt ngủ chứ?
Hình Mộ Bạch không lên tiếng, tất nhiên cũng không nhắm mắt lại.
Lâm Sơ Thanh vừa lái xe vừa nói với anh: "Thật ra kỹ thuật lái xe của em tốt lắm đó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!