Lâm Sơ Thanh biết Hình Mộ Bạch sẽ không liên lạc lại với mình. Cô cũng không gấp gáp, dù gì anh cũng sống ở thành phố Thẩm, tương lai còn dài.
Mấy ngày tiếp đó, Lâm Sơ Thanh vẫn luôn ở bệnh viện. Bận rộn liên túc đến 23 tháng 6.
Hình Mộ Bạch cũng không xuất hiện ở bệnh viện để thăm tiểu Dương nữa. Có lẽ anh bận bịu quá.
Buổi chiều, Lâm Sơ Thanh chạy tới phòng làm việc của Tô Nam – bạn tốt của cô. Sau khi đẩy cửa bước vào, cô đặt trái sầu riêng đã chuẩn bị từ trước lên bàn, sau đó kéo ghế ra, ung dung ngồi xuống.
Tô Nam vừa thay quần áo xong, thấy cô ân cần mang cho mình món yêu thích đến thì rất cảnh giác: "Có việc gì mà tỏ ra ân cần thế?"
"Tất nhiên là có việc cần cậu ra tay giúp đỡ rồi. Bác sĩ Tô à, cậu trực ban giúp mình được không?"
Tô Nam bĩu môi, dựa vào bàn làm việc nghiêng đầu hỏi: "Chỉ có hai trái sầu riêng đã muốn mua chuộc mình hả?"
Lâm Sơ Thanh suy nghĩ một lát, nói: "Chờ mình về sẽ mời cậu ăn cơm!"
Tô Nam chậm rãi lắc đầu, tỏ vẻ không chịu.
Lâm Sơ Thanh: "Vậy cậu muốn thế nào?"
Nhìn thấy tia sáng lóe lên trong mắt Tô Nam, ngay lúc cậu định mở miệng, Lâm Sơ Thanh đã đi trước một bước: "Cậu đừng tham lam quá, mình đang để dành tiền mua xe đấy, cũng sắp đủ rồi."
"Chờ mình mua xe rồi sẽ chở cậu đi hóng gió ké nha!" Lâm Sơ Thanh cười hì hì.
Tô Nam khinh thường liếc cô một cái: "Trước khi hóng gió mình muốn đi quán bar mới khai trương trước. Nếu cậu mời mình, lần này mình sẽ trực ban giúp cậu."
"Được." Lâm Sơ Thanh hào phóng đồng ý, "Vậy cảm ơn anh Tô trước nhé, mình đi xin phép thầy đây."
Tô Nam xua tay ý bảo cô mau biến đi, hiện tại mắt cậu đều dán lên hai trái sầu riêng cô mang tới.
Lâm Sơ Thanh cười, sau khi bước ra khỏi phòng, cô quay đầu nói: "Đến lúc đó mình mời khách, cậu phụ trách trả tiền nha! Bye bye~"
Tô Nam xoay người nhìn chằm chằm cánh cửa đã đóng lại, tức đến nỗi bật cười.
Trước khi rời bệnh viện, Lâm Sơ Thanh ghé qua văn phòng của Dương Khải Hoa trước, cô chỉ mới nói ngày mai không đến bệnh viện, Dương Khải Hoa đã hiểu ý của cô.
Mấy năm qua, ngày nào hai thầy trò cũng làm việc chung, Dương Khải Hoa cũng biết chuyện của cô.
Dương Khải Hoa sống hơn nửa đời rồi vẫn không kết hôn, vừa cô độc vừa vắng vẻ, nhưng chưa từng nhận học trò. Vậy mà năm đó, ông lại coi trọng Lâm Sơ Thanh, muốn nhận cô làm học trò rồi đích thân đào tạo.
Lâm Sơ Thanh không còn ba mẹ, ở trong lòng cô, Dương Khải Hoa không chỉ là thầy mà còn là người thân của cô nữa, mỗi dịp lễ tết, hai người sẽ trải qua cùng nhau.
"Dự báo thời tiết nói ngày mai trời mưa to trên cả nước, con mặc ấm một chút, nhớ mang theo ô đấy, đừng để bị cảm." Dương Khải Hoa vừa cúi đầu xem hồ sơ vừa lên tiếng nhắc nhở cô như một người cha già.
Lâm Sơ Thanh ngoan ngoãn đồng ý sau đó rời bệnh viện về nhà.
…
Ngày 24 tháng 6.
Đúng như lời Dương Khải Hoa nói, hôm nay trời mưa.
Hơn nữa càng lúc mưa càng to.
Lâm Sơ Thanh mặc một bộ quần áo đen, vì biết trời sẽ mưa, nên cô đã chọn một đôi sandal gọn nhẹ.
Lâm Sơ Thanh ngồi xe đến nhà ga Lâm Dương, cô cầm ô đứng ở ven đường đón taxi, sau khi lên xe, cô bảo tài xế đến cửa hàng bán hoa trên đường Hoài Nam.
Lâm Sơ Thanh để ô bên chân, cúi đầu rút khăn giấy trong túi lau nước mưa trên mặt trên tay, bác tài xế trung niên nhìn thấy động tác của cô qua kính chiếu hậu liền nói: "Hôm nay mưa to thật đấy, nếu còn tiếp tục như vậy thì sẽ ngập mất!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!