Hình Mộ Bạch buông bàn tay cô ra, giữ lấy gáy cô, ngón tay anh luồn vào những sợi tóc đen mượt của cô, kéo cô sát vào lòng mình, khiến nụ hôn càng thêm nồng nhiệt.
Lâm Sơ Thanh ôm chặt anh, ngoan ngoãn hùa theo.
Hai đôi môi chạm nhau, dịu dàng ban đầu dần trở nên mãnh liệt, Hình Mộ Bạch dần bộc lộ bản chất, bắt đầu trở nên bá đạo, cương quyết, thậm chí hơi thô bạo, anh cắn nhẹ lên môi cô, đầu lưỡi anh cuốn lấy lưỡi cô, kéo vào miệng mình.
Không hề giống nụ hôn đầu chút nào.
Không hề giống!!!
Hoàn toàn không giống!!!!!
Lần đầu tiên hôn mà Lâm Sơ Thanh đã bị Hình Mộ Bạch bắt nạt, cô bất mãn dùng khuỷu tay đẩy anh, mày nhíu chặt lại, trông có vẻ không thoải mái.
Hình Mộ Bạch buông cô ra, trước khi lùi về sau còn chưa đã thèm l**m sợi chỉ bạc vào miệng mình, nghiêng đầu qua cắn nhẹ môi dưới của cô.
Đôi mắt Lâm Sơ Thanh ngân ngấn nước, nhưng vẫn không quên trêu chọc anh: "Đội trưởng, đây là lần đầu tiên anh hôn thật à? Sao em thấy anh rất có kinh nghiệm nhỉ?"
Hình Mộ Bạch l**m môi, hừ nhé: "Bản năng mà."
"Tự học thành tài?" Cô chớp chớp mắt hỏi, sau đó bổ sung: "Haiz, thật ra vẫn còn kém lắm."
Hình Mộ Bạch bị chê vì kĩ thuật hôn kém: "…"
Lâm Sơ Thanh ghé vào bên tai anh: "Làm gì có ai hôn thô bạo giống anh chứ, như thể muốn ăn người ta luôn."
Hình Mộ Bạch nheo mắt: "…"
Hình Mộ Bạch im lặng không nói gì, mặc lại áo khoác cho cô, sau đó Lâm Sơ Thanh đan tay mình vào tay anh, kéo anh chạy về phía trước, vui vẻ cười khanh khách.
Hình Mộ Bạch bị cô nắm tay kéo đi, bước nhanh theo cô. Lâm Sơ Thanh quay đầu lại nhìn anh, mi mắt khóe miệng đều là ý cười xinh đẹp không hề che giấu biểu đạt "em rất vui", đôi mắt cô sáng lộng lẫy như sao trời.
Khoảnh khắc Lâm Sơ Thanh quay đầu cười với anh, Hình Mộ Bạch cảm thấy như có cái gì đó nảy mầm trong tim, lớn lên thật nhanh, quấn quanh trái tim anh, khiến anh ngứa ngáy không thôi, nhưng lại rất dễ chịu.
Lâm Sơ Thanh xoay người lại đối diện với anh, kéo tay Hình Mộ Bạch đi lùi lại về sau, tâm trạng vui vẻ nên bước chân càng thêm uyển chuyển nhẹ nhàng như muốn tung tăng nhảy nhót.
Lâm Sơ Thanh lắc lắc tay anh: "Hình Mộ Bạch!"
Hình Mộ Bạch mỉm cười đáp: "Ơi."
Lâm Sơ Thanh nghiêng đầu, bước lùi một bước, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, tiếp tục gọi anh: "Hình Mộ Bạch!"
Anh miễn cưỡng trả lời: "Anh đây."
Lâm Sơ Thanh dừng lại, nhéo nhéo tay anh, cô hắng giọng, tỏ vẻ nghiêm túc gọi: "Hình Mộ Bạch!"
Hình Mộ Bạch đứng trước mặt cô, sống lưng thẳng tắp: "Có!"
Lâm Sơ Thanh nhìn anh chằm chằm, đáy mắt đầy ý cười: "Tổ chức có chuyện muốn hỏi anh."
Hình Mộ Bạch cố nhịn cười, giả vờ nghiêm túc: "Mời tổ chức hỏi."
"Anh thích Lâm Sơ Thanh bao nhiêu?"
Hình Mộ Bạch nhìn cô, ánh mắt thản nhiên, bình tĩnh.
Anh không trả lời cô lập tức.
Thích cô bao nhiêu ư?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!