Chương 28: (Vô Đề)

Một nơi gặp nạn, khắp nơi chi viện.

Mấy ngày qua, các đội cứu hộ trên cả nước đã không ngừng tìm kiếm, cứu chữa, sau đó sắp xếp ổn thoả cho nhân dân.

Vô số tình nguyện viên chạy tới khu thiên tai để hỗ trợ, mỗi một người đều góp một chút tiền, quần áo, thực phẩm, thuốc men…

Ai giúp được gì thì giúp, cố hết sức cùng Nghi An vượt qua giai đoạn khốn cùng này.

Lâm Sơ Thanh ở lại đội y tế một tuần rồi quay về thành phố Thẩm.

Trong bảy ngày qua, Lâm Sơ Thanh chứng kiến vô số người hết, chữa trị các loại vết thương khác nhau, thời gian nghỉ ngơi mỗi ngày rất ít, đói thì gặm mấy miếng bánh mì, đói thì uống mấy ngụm nước.

Mỗi ngày cứ mở mắt ra là thấy có người bị thương, nhắm mặt lại là thấy sông núi hoang tàn, tâm trạng vô cùng nặng nề.

Trước khi về cô không gặp được Hình Mộ Bạch, cũng không biết bao giờ anh mới quay lại thành phố Thẩm nữa, nhưng cô cảm thấy sẽ nhanh thôi.

Lần này cùng anh đi cứu viện, dù không thường xuyên gặp được nhau, mỗi người một công việc riêng, nhưng đều chung một mục đích, điều này khiến Lâm Sơ Thanh cảm thấy được an ủi một chút.

Trên đường về, Lâm Sơ Thanh cũng như bao y, bác sĩ khác, tất cả cả đều mệt mỏi dựa vào ghế ngủ, mãi đến khi máy bay hạ cánh thì ai về nhà nấy nghỉ ngơi.

Bởi vì cả một tuần làm việc với cường độ lao động cao, bệnh viện cho họ nghỉ ngơi thêm mấy ngày.

Về đến nhà, Lâm Sơ Thanh ném vali qua một bên, sau đó c** q**n áo, vào phòng tắm tắm rửa.

Cơ thể mệt mỏi vô cùng, lúc này chỉ cần nhắm mắt lại là cô sẽ chìm vào giấc ngủ ngay, đây là điều rất hiếm thấy vì Lâm Sơ Thanh bị mất ngủ trầm trọng, cô ngủ rất lâu, chẳng phân biệt ngày hay đêm.

Sau khi đội cứu viện chắc chắn đã sơ tán tất cả người dân rời khỏi khu thiên tai rồi, họ cũng lên máy bay quay về thành phố Thẩm.

Nhưng Hình Mộ Bạch không được nghỉ ngơi ngay như Lâm Sơ Thanh, sau khi tắm rửa thay đồ xong, việc đầu tiên anh phải làm là đi báo cáo tình hình với cấp trên, sau đó lái xe về nhà.

Lần này Hình Hàm Quân chủ động nói với anh chuyện chuyển công tác, không biết có phải do trận động đất vừa rồi không mà Hình Hàm Quân trước giờ vẫn luôn phản đối việc Hình Mộ Bạch ra tiền tuyến nhận nhiệm vụ nguy hiểm, lại không ép anh phải chuyển công tác nữa, nói Hình Mộ Bạch muốn làm thế nào thì tự mình quyết định.

Sau khi nói chuyện với mẹ xong, Hình Mộ Bạch lên phòng nghỉ ngơi, anh bỗng rất muốn gọi cho Lâm Sơ Thanh, cô về sớm hơn anh một ngày nhưng vẫn chưa liên lạc với anh.

Hình Mộ Bạch tương thích gọi điện hơn nhắn tin. Nhưng gọi một lúc lâu rồi mà vẫn không có ai bắt máy, gọi ba lần đều không được.

Tình hình này rất giống lần đó hai người hẹn nhau ở biển Lâm Dương.

Hình Mộ Bạch ngồi dậy, xuống giường đi ra ngoài.

Sau đó gõ cửa phòng đối diện.

Hình Tín Hàm đang gọi video với Tô Nam, nghe thấy tiếng gõ cửa thì nhảy xuống giường mở cửa, Hình Mộ Bạch vừa nhìn thấy em gái đã nói: "Giúp anh hỏi Tô Nam xem Lâm Sơ Thanh ở tầng mấy."

Vẻ mặt Hình Tín Hàm như muốn hỏi "Có chuyện gì vậy anh hai", nhưng cô nhanh chóng chạy vào phòng lấy điện thoại đưa cho Hình Mộ Bạch: "Đây ạ, anh hỏi đi."

Hình Mộ Bạch liếc cô nàng một cái, Hình Tín Hàm không sợ nhún vai, anh rời mắt đi, hỏi Tô Nam: "Tô Nam, xin lỗi vì đã quấy rầy cuộc trò chuyện của hai người, cậu có thể nói cho tôi biết Lâm Sơ Thanh ở lầu mấy không?"

Tô Nam nói: "Cậu ấy ở tầng 13, phòng 1301."

Hình Mộ Bạch nói cảm ơn rồi trả điện thoại cho Hình Tín Hàm, sau đó xoay người xuống lầu.

Tới khu nhà của Lâm Sơ Thanh thì Hình Mộ Bạch nhận ra không có thẻ thì không thể đi thang máy được.

Vì vậy đội trưởng Hình ngay thẳng chọn đi thang bộ.

Leo từ tầng 1 đến tầng 13, lúc đến cửa nhà Lâm Sơ Thanh, mặt anh không hề đỏ, hơi thở đều đặn.

Anh giơ tay ấn chuông cửa nhà cô nhưng không có tiếng trả lời, Hình Mộ Bạch đành đập cửa: "Lâm Sơ Thanh? Em có nhà không? Mở cửa!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!