Cô mơ màng giây lát, xung quanh vô cùng yên tĩnh, Lâm Sơ Thanh chỉ nghe được tiếng ho của mình, cô giơ tay lên, muốn chạm vào anh, sợ hãi gọi: "Hình Mộ Bạch? Hình Mộ Bạch?"
Anh vẫn không có phản ứng gì, nước mắt Lâm Sơ Thanh trào ra như mưa, cô cố gắng bình tĩnh lại, cảm nhận nhịp tim của anh.
Vẫn còn sống!
Lâm Sơ Thanh thở phào, nhẹ nhàng lay anh, giọng nói nghẹn ngào: "Hình Mộ Bạch, anh tỉnh lại đi… Anh tỉnh đi mà Hình Mộ Bạch, tỉnh lại đi…"
Lâm Sơ Thanh không kiềm chế được khóc nấc lên, càng khóc càng to, một lát sau, cơ thể Hình Mộ Bạch động đậy, tay anh vẫn đang đặt trên đầu cô, anh vỗ nhẹ lên mũ an toàn, thở dài: "Em khóc gì thế?"
Sau khi ngã xuống, anh đột nhiên ngất đi, không biết là do chấn thương ở đâu hay do mấy ngày qua không nghỉ ngơi đủ nên mệt quá.
Sau đó anh mơ màng nghe thấy cô khóc, giống như chín năm trước, tiếng khóc ấy khiến anh đau xé lòng.
Lâm Sơ Thanh ôm chặt eo anh, nước mắt giàn giụa, má hai người kề sát nhau, nước mắt của cô dính hết lên mặt anh.
Hình Mộ Bạch thở dài, dịu dàng an ủi cô: "Em đừng khóc nữa."
Từ khi gặp lại đến nay, trông ô lúc nào cũng kiến cường, gần như chưa từng tỏ ra yếu ớt trước mặt anh, chỉ có một lần cô ôm anh ở bờ biển, vùi mặt vào lòng anh trộm khóc, không để anh biết.
Nhưng vừa rồi, cô lại khóc nức nở khiến anh đau lòng không thôi.
Mấy tháng vừa qua, anh đau lòng cho cô, dung túng cô, sợ cô buồn, sợ cô gặp chuyện gì đó không may, thậm chí còn không tiếc mạng mình bảo vệ cô.
Trước khi đến khu thiên tai, anh đã hiểu rõ lòng mình rồi, không muốn trốn tránh nữa, anh thích cô.
"Anh có bị thương ở đâu không?" Lâm Sơ Thanh lo lắng hỏi.
"Anh không sao." Vừa nói, Hình Mộ vừa chống tay ngồi dậy. Động tác của Hình Mộ Bạch khựng lại, anh bỗng thở dài.
Lâm Sơ Thanh không nhìn rõ mặt mũi anh, chỉ nghe thấy tiếng thở dài của anh, sau đó lại nghe thấy anh nói: "Em buông tay ra trước đã."
Cô ngoan ngoãn buông tay ra, Hình Mộ Bạch xoay người ngồi cạnh cô, anh sờ sờ mặt đất, tìm được bộ đàm, nhưng lúc nãy bị rơi đã vỡ mất rồi.
Lâm Sơ Thanh cũng ngồi dậy, chỗ này đã bị lấp kín, cực kì yên tĩnh.
Hai người không ai nói lời nào.
Lát sau, đột nhiên Lâm Sơ Thanh cất tiếng: "Cô gái vừa nãy…"
"Hả?" Anh liếc mắt nhìn cô.
"Đùi phải của cô ấy bắt buộc phải cắt bỏ, không còn cách nào khác."
Hình Mộ Bạch không nói gì.
Lâm Sơ Thanh lại thở dài, buồn bã nói: "Thật đáng tiếc…"
Lát sau, giọng nói bình tĩnh của Hình Mộ Bạch vang lên, lập tức xoa dịu tâm trạng chán nản của cô: "Dù tiếc nuối thế nào đi nữa thì chỉ cần còn sống là vẫn còn hy vọng."
Hồi lâu sau, Lâm Sơ Thanh kiên định đáp: "Đúng vậy."
Phía trên đầu có tiếng nói chuyện, sau đó là tiếng xẻng xúc, Hình Mộ Bạch đứng lên, lúc Lâm Sơ Thanh định đứng lên thì anh đưa tay ra, mặc dù không gian rất tối nhưng Lâm Sơ Thanh vẫn nhìn thấy bàn tay trước mặt, cô sửng sốt một lát, sau cười khẽ, nắm lấy tay anh, để anh kéo mình lên.
Dương Nhạc ngó xuống, thấy hai người vẫn bình an vô sự thì thở phào nhẹ nhõm, cậu thả dây an toàn xuống, kéo hai người lên.
Lúc nhận lấy hộp thuốc từ tay Hình Mộ Bạch, Lâm Sơ Thanh phát hiện anh hơi khác thường.
Hình Mộ Bạch đang định rời đi cùng đồng đội thì cô kéo anh lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!