Chương 25: (Vô Đề)

Lâm Sơ Thanh không chút do dự kêu Hình Mộ Bạch lái xe về đội: 

"Tôi không uống rượu, lúc nãy chỉ đùa anh thôi, anh mau về trước đi, lát nữa tôi tự lái xe về được." Cô nói thật nhanh.

Hình Mộ Bạch không nói lời nào, dẫm chân ga, tăng tốc.

Anh biết cô không uống rượu.

Chỉ là lúc nãy không vạch trần cô thôi.

Đến đội cứu hỏa, Hình Mộ Bạch và Lâm Sơ Thanh cùng xuống xe, anh nói cảm ơn cô rồi chạy vào trong, Lâm Sơ Thanh nhìn cánh cửa chậm rãi đóng lại, bóng dáng anh ngày càng xa, cuối cùng biến mất trong màn đêm.

Lâm Sơ Thanh lên xe, quay xe rời đi.

Đêm đó về đến nhà, Lâm Sơ Thanh mở TV lên, gần như tất cả các kênh đều đang đưa tin về trận động đất ở Nghi An.

Dư chấn vẫn diễn ra liên tục, Nghi An chỉ còn cảnh tan hoang, trên màn hình, các chiến sĩ không ngừng khiêng cáng ra vào.

Lâm Sơ Thanh nhìn cảnh hoang tan trên TV không chớp mắt, nghe phóng viên tường thuật lại tình hình bên kia mà trong lòng cực kì khó chịu, không biết từ lúc nào, mặt cô toàn là nước mắt.

Cả đêm Lâm Sơ Thanh không ngủ ngon giấc, cứ lăn qua lộn lại.

Không biết anh đã xuất phát đi cứu viện chưa?

Cảm xúc bất an kéo dài đến khi trời sáng, Lâm Sơ Thanh bật dậy rửa mặt thay đồ, nhìn chiếc áo khoác đen treo trong tủ, cô đưa tay vuốt vuốt.

Vốn dĩ cô định tối nay hai người đi ăn sẽ trả lại cho anh.

Trước khi đến bệnh viện, Lâm Sơ Thanh không nhịn được nhắn tin cho anh: "Hình Mộ Bạch, anh nhất định phải bình an."

Lâm Sơ Thanh vốn không hy vọng anh có thể đọc được, sau khi nhắn xong thì tắt máy, khởi động xe. Nhưng còn chưa lái đi thì điện thoại đột nhiên vang lên.

Thấy tên người gọi đến, Lâm Sơ Thanh vội nghe máy, cô gấp gáp gọi tên anh: "Hình Mộ Bạch!"

Có vẻ Hình Mộ Bạch không ngờ cô lại lo lắng như vậy, anh sửng sốt một lát rồi đáp: "Tôi đây."

"Anh đang ở đâu?"

"Vẫn đang ở thành phố Thẩm." Anh dừng lại một chút, nói tiếp: "Lát nữa sẽ lên đường đến Nghi An."

Cả đêm qua anh không ngủ, vì chuyện cứu viện mà chạy tới chạy lui, gọi hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác, mẹ anh bất lực khóc trong điện thoại, anh cũng rất bất an nhưng chỉ có thể cố gắng an ủi mẹ, anh không về nhà mà nói với bà qua điện thoại: "Mẹ, con sẽ đến khu vực thiên tai để cứu viện."

Không phải xin phép bà, mà là thông báo cho bà biết.

Lần này Hình Hàm Quân cũng không nói gì, chỉ nhẹ giọng đồng ý rồi dặn dò anh chú ý an toàn.

Lâm Sơ Thanh cắn môi không nói gì, hai người im lặng một lúc lâu, Hình Mộ Bạch mới nói: "Lâm Sơ Thanh!"

"Hả?"

"Có một chuyện… bây giờ không kịp nói. Chờ tôi từ Nghi An trở về sẽ tìm cô!"

Lâm Sơ Thanh chỉ nhẹ nhàng "ừm" với anh.

"Tôi phải đi rồi, tạm biệt."

Lâm Sơ Thanh đột nhiên gọi anh: "Chờ chút."

"Anh nhất định phải bình an, Hình Mộ Bạch, xin anh nhất định phải bình an."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!