Hôm đó, Lâm Sơ Thanh và Hình Mộ Bạch bận bịu đến nửa đêm, xong việc, Lâm Sơ Thanh vừa nằm xuống giường đã ngủ mất, còn Hình Mộ Bạch tắm rửa xong thì trằn trọc mãi không vào giấc.
Anh cầm điện thoại lên, nhưng do do hồi lâu, cuối cùng vẫn tắt máy, xoay người lên giường ngủ.
____
Ngày hôm sau, Lâm Sơ Thanh vừa thức giấc thì nhận được điện thoại của đàn anh trường y, cô dụi mắt ngồi dậy, nghe máy: "Đàn anh."
Không biết bên kia nói gì mà Lâm Sơ Thanh lập tức tỉnh táo lại: "Tối nay ạ? Nhà hàng Yến Ngộ đúng không anh? Được ạ, được ạ, em nhất định sẽ đến!"
Sau khi cúp máy, Lâm Sơ Thanh vui vẻ ngâm nga một bài hát, cô đứng dậy rửa mặt, sau đó ra khỏi phòng nghỉ. Đến sảnh, cô gặp Điền Khang Giai, bà lại đưa cho cô một bình giữ nhiệt, Lâm Sơ Thanh không từ chối, cô nhận lấy rồi nói cảm ơn, nói chuyện với Điền Khang Giai mấy câu rồi về khoa.
Trong khoảng thời gian này, ngày nào Điền Khang Giai cũng làm bữa sáng mang đến cho cô, chú Lý vẫn tiếp tục lái taxi, thi thoảng sẽ mang cho cô ít hoa quả. Lâm Sơ Thanh biết họ muốn dùng cách này để cảm ơn mình, cũng đã nói với họ bác sĩ không được nhận quà cáp của bệnh nhân để từ chối.
Nhưng hai vợ chồng lại bảo cô không phải bác sĩ điều trị chính của Miêu Miêu nên không tính.
Có đôi khi, nếu cứ từ chối lời cảm ơn của người khác mãi sẽ khiến họ cảm thấy áy náy.
Nếu làm vậy có thể khiến họ thoải mái hơn một chút thì Lâm Sơ Thanh cũng không từ chối nữa.
Buổi trưa, lúc đang ăn cơm với Tô Nam ở nhà ăn thì điện thoại của Lâm Sơ Thanh vang lên, cô lấy ra xem, thật bất ngờ, người gọi đến là Hình Mộ Bạch.
Nhìn thấy tên người gọi đến, hai mắt Lâm Sơ Thanh bỗng sáng rực, cô quơ quơ điện thoại với Tô Nam: "Hình Mộ Bạch chủ động gọi cho mình nè."
Tô Nam xem thường hừ một tiếng, còn Lâm Sơ Thanh thì đã không chờ nổi mà ấn nghe máy.
"Ôi, hôm nay mặt trời mọc ở đằng Tây à? Sao đội trưởng lại chủ động gọi cho tôi thế?" Nói xong, Lâm Sơ Thanh lại không nhịn được trêu chọc Hình Mộ Bạch: "Chẳng lẽ đội trưởng nhớ tôi à?"
Hình Mộ Bạch ho nhẹ, không trả lời cô, chỉ nói: "Lúc trước có hẹn ăn cơm với cô, tối nay nhé?"
Lâm Sơ Thanh do dự một lát, tiếc nuối nói: "Nhưng tối nay tôi có hẹn rồi."
Hình Mộ Bạch không ngờ cô sẽ từ chối, anh im lặng không nói gì.
Anh hơi khó chịu.
"Vậy thì…"
Còn chưa nói xong, Lâm Sơ Thanh đã vội cắt lời anh: "Đừng mà, tối nay không được thì chúng ta hẹn hôm khác, tối mai được không?"
Yết hầu Hình Mộ Bạch trượt lên xuống, "ừ" một tiếng.
Sau khi cúp điện thoại không lâu, Hình Mộ Bạch nhận được một tin nhắn.
Tối nay anh cũng có hẹn.
____
Hơn 7h tối, Lâm Sơ Thanh thay một chiếc váy màu xanh đi đến chỗ hẹn, đàn anh của cô họ Trần, tên Dực, học y dược, cuối cùng lại trở thành doanh nhân, cả người toàn mùi tiền, dáng người mặt mũi không tệ, tính cách thì nói thế nào nhỉ, đối với người ngoài thì có vẻ vô lo vô nghĩ, nhưng những ai quen thân thì biết anh không như vậy.
Sau khi đến nhà hàng Yến Ngộ, Lâm Sơ Thanh được phục vụ dẫn lên phòng riêng ở tầng hai, đang đi thì phía sau có người gọi cô: "Sơ Thanh?"
Lâm Sơ Thanh dừng bước, quay đầu lại thì thấy Trần Dực đang dắt một đứa bé ba tuổi về phía này. Vừa thấy Lâm Sơ Thanh, cậu nhóc mũm mĩm kia lập tức bỏ tay Trần Dực ra, chạy tới ôm đùi cô, vui vẻ gọi: "Mẹ ơi, bế!"
Đúng lúc này phía sau Trần Dực có một nhóm người đang chuẩn bị vào phòng riêng bên cạnh, nghe thấy tiếng của cậu nhóc thì vô thức nghiêng đầu qua nhìn, Hình Mộ Bạch đi đầu đang đẩy cửa ra chợt nheo mắt lại.
Mẹ?
Lâm Sơ Thanh cúi người xoa đầu cậu nhóc, nhóc con được voi đòi tiên, giơ hai cánh tay mũm mĩm như củ sen với cô, ngửa đầu làm nũng: "Mẹ ơi, bế con!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!