Một tuần nữa lại trôi qua, Hình Mộ Bạch vừa từ Lâm Dương quay về thành phố Thẩm đã bị Ngụy Giai Dịch đã kéo anh lên xe, chở anh đến bệnh viện số 1 thành phố Thẩm.
Đến bệnh viện, Hình Mộ Bạch mới biết hôm nay là ngày toàn đội kiểm tra sức khỏe tổng quát.
Ngụy Giai Dịch nói đùa: "Cậu quay về rất đúng lúc, nhân dịp này để bác sĩ kiểm tra kĩ cho cậu đi, xem xem cậu độc thân nhiều năm như vậy có phải là vì có bệnh gì khó nói không?"
Còn chưa dứt lời đã "a" một tiếng: "Mẹ nó, lão Bạch, mới không gặp nhau nửa tháng mà cậu ra tay tàn nhẫn thế, có ai đối xử với chỉ đạo viên như thế không hả?"
Giấy kế tiếp, phía đối diện vang lên tiếng cười khẽ, Lâm Sơ Thanh đang ngồi trên ghế nhìn hai người họ, khóe miệng cong cong.
Nhớ tới cậu nói vừa nãy của Ngụy Giai Địch, sắc mặt Hình Mộ Bạch trở nên rất khó coi, anh định đi về phía trước thì bị Lâm Sơ Thanh gọi lại.
"Đội trưởng Hình, anh đi đâu thế? Kiểm tra sức khỏe bắt đầu từ mục này mà."
Hình Mộ Bạch dừng lại, quay đầu nhìn cô.
Lâm Sơ Thanh vẫy tay với anh, cười tươi: "Đi vào đây nào."
Y chang mấy con yêu tinh đang quyến rũ Đường Tăng.
Ngụy Giai Địch nhân lúc Hình Mộ Bạch không chú ý, đẩy anh một cái, Hình Mộ Bạch không kịp đề phòng, nháy mắt đã bị đẩy vào phòng Lâm Sơ Thanh.
Sau đó, tiếng đóng cửa vang lên.
Ngụy Giai Địch cực kỳ tốt bụng đóng cửa giúp họ.
Hình Mộ Bạch nghiêng đầu nhìn cửa, hàm răng nghiến chặt, về đội thì biết tay anh!
Lâm Sơ Thanh cố nhịn cười, cô nhướng mày, nghiêm túc nói: "Đội trưởng cởi áo ra đi!"
Hình Mộ Bạch đứng yên tại chỗ, cúi đầu nhìn cô chằm chằm.
Lâm Sơ Thanh như cảm giác được, cô ngẩng đầu lên hỏi: "Sao vậy?"
Hỏi xong còn nói: "Cần tôi giới thiệu về mục kiểm tra sức khỏe này sao? Đo nhịp tim thì phải cởi áo. Anh không cởi cũng được nhưng phải kéo áo cao qua ngực."
"Đội trưởng, anh đừng làm khó tôi chứ."
Hình Mộ Bạch đi đến mép giường, đưa lưng về phía Lâm Sơ Thanh rồi cởi áo ra, bởi vì anh chỉ mặc một chiếc áo thun trắng nên cởi rất nhanh, để lộ tấm lưng rộng khỏe khoắn.
Nhưng mà trên lưng anh có rất nhiều vết sẹo.
Lâm Sơ Thanh cảm thấy tim mình hơi nhói lên, đôi môi khẽ mấp máy nhưng không nói gì.
Lúc Hình Mộ Bạch xoay người lại thì thấy đôi mắt sáng lấp lánh của cô đang nhìn mình chằm chằm.
Hình Mộ Bạch: "…"
Lần đầu tiên bị một người phụ nữ nhìn lộ liễu như vậy khiến Hình Mộ Bạch hơi mất tự nhiên, anh ho nhẹ một tiếng.
Lâm Sơ Thanh chớp chớp mắt, lấy lại tinh thần, cười xán lạn với anh: "Anh nằm xuống đi."
Hình Mộ Bạch nằm xuống, Lâm Sơ Thanh đứng dậy đi tới bên cạnh, dùng bông tẩm cồn lâu chỗ đo nhịp tim cho anh. Lúc làm việc, cô buộc tóc đuôi ngựa, bởi vì cô cúi người xuống nên bím tóc nghiêng về phía trước, vô tình lướt nhẹ qua ngực anh, rất ngứa.
Hình Mộ Bạch nheo mắt, môi mím lại, bình tĩnh chịu đựng.
Tất cả sự chú ý của Hình Mộ Bạch dồn hết lên những ngón tay mịn màng thỉnh thoảng chạm vào da mình, cảm giác như có như không này thật sự rất khó chịu.
Lâm Sơ Thanh dán điện cực lên chỗ vừa sát trung, cô không nhịn được trêu chọc anh: "Công nhận cơ ngực của đội trưởng đẹp thật đó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!