Cô nằm mơ thấy chuyện lúc sáng, cô gái nhỏ đau đớn gào khóc, lăn qua lăn lại trên giường bệnh, khóc lóc cầu xin cô để cô bé chết đi.
Lúc cô hồi sức tim phổi cho cô bé, cảnh tượng trước mặt đột nhiên thay đổi, cô bé đã biến mất từ lúc nào, trên giường bệnh trống trơn, cô như bị kéo sang chỗ khác, xung quanh hừng hực lửa, gần như có thể nuốt chửng cô.
Xuyên qua ánh lửa, cô thấy ba mẹ đang nhìn mình, mỉm cười với mình, ba còn ngoắc với cô, nói: "Thanh Thanh, tới đây nào con."
Bước chân cô vô thức tiến về phía đó, nhiệt độ càng lúc càng cao, nóng bừng, cả người khó chịu không thôi, nhưng cô không dừng bước lại được.
Cổ tay cô bỗng bị ai đó nắm lấy, một giây sau, cô ngã vào cái ôm của người đó, anh ấn đầu cô vào ngực mình, tránh để cô hít phải khói, sau đó chạy ngược lại với phía của ba cô.
Lâm Sơ Thanh bỗng giật mình mở to mắt, ngơ ngác nhìn trần nhà, ngực phập phồng thở gấp.
Cô không biết mình ngủ khi nào, quần áo không thay, chăn không đắp, đèn trong phòng vẫn sáng choang.
Lâm Sơ Thanh cầm điện thoại lên, màn hình hiển thị 4h30 sáng.
Cô hút một hơi thật sâu rồi thở ra, xuống giường đi rửa mặt, chuẩn bị xong xuôi đã là 5h00.
Sau khi làm thủ tục trả phòng, cô lên xe quay về thành phố Thẩm.
Lúc khởi động xe, cô phát hiện chiếc áo khoác đen của Hình Mộ Bạch nằm trên ghế phụ lái.
Hôm qua ở ngoài biển anh đã đưa cho cô mượn.
Lâm Sơ Thanh cầm áo lên, ngón tay niết nhẹ lên vải, khóe miệng cong cong, sau đó đặt về chỗ cũ, lái xe rời khỏi Lâm Dương.
Nửa tiếng sau, Hình Mộ Bạch nhận được điện thoại của Lâm Sơ Thanh.
"Chào buổi sáng, đội trưởng!" Giọng cô không có gì khác biệt so với ngày thường, nhẹ nhàng, trong trẻo, ẩn chứa ý cười.
Hình Mộ Bạch khẽ "ừ" một tiếng, nói: "Chào buổi sáng."
"Wow!!!" Lâm Sơ Thanh ra vẻ kinh ngạc: "Bất ngờ thật đó nha, không ngờ anh sẽ chào lại tôi đó!"
Hình Mộ Bạch: "…"
Hình Mộ Bạch không thèm trả lời cô, hỏi: "Đã về rồi sao?"
Lâm Sơ Thanh: "Đã xuất phát từ nửa tiếng trước rồi, bây giờ đang ở trên cao tốc."
Hình Mộ Bạch im lặng một lát, lạnh nhạt nói: "Trên đường nhớ cẩn thận, chú ý an toàn!"
Lâm Sơ Thanh cười hì hì hỏi: "Đội trưởng đang quan tâm tôi sao?"
Thấy Hình Mộ Bạch không trả lời, cô nhíu mày, bất đắc dĩ đổi chủ đề: "Áo khoác của anh vẫn còn ở chỗ tôi, chờ anh quay về, hai chúng ta đi ăn cơm tôi sẽ mang trả anh."
Hình Mộ Bạch không nghĩ nhiều, nói được.
Kết quả lại nghe thấy tiếng cười đắc ý của Lâm Sơ Thanh: "Vậy là anh đồng ý sẽ ăn cơm với tôi khi trở lại thành phố Thẩm đúng không? Không đi là tôi không trả áo đâu đấy! Tôi chờ anh nhé đội trưởng!"
Hình Mộ Bạch: "…"
Hình Mộ Bạch đột nhiên nhớ ra, trước khi đi Lâm Dương, Lâm Sơ Thanh từng hẹn anh đi ăn, lúc ấy nói khi nào anh về rồi tính.
Anh không khỏi chửi thề trong lòng.
____
Lúc Lâm Sơ Thanh về đến bệnh viện thì vẫn chưa đến giờ làm việc, lúc vào hành lang, cô gặp được vợ chú Lý – Điền Khang Giai, Lâm Sơ Thanh và bà ấy nói chuyện mấy câu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!