Lâm Sơ Thanh cúi đầu nhìn chăm chú vào bàn tay của anh, nghiêm túc dùng bông rửa miệng vết thương cho anh. Hình Mộ Bạch nhìn chằm chằm cô gái trước mắt, bên tai vẫn còn vang vọng tiếng cô gọi tên mình. Nghe giọng điệu đó, trong lòng anh bắt đầu có cảm giác quen thuộc nhưng vẫn không thể nào nhớ ra cô là ai.
Băng bó vết thương trên tay anh xong, Lâm Sơ Thanh ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm phải ánh mắt muốn hỏi cô là ai của người đối diện. Khóe môi cô cong lên, ý cười chậm rãi lan rộng, cô bỏ dụng cụ vào khay, dựa người vào ghế. Lâm Sơ Thanh khoanh tay lại, trông rất có khí thế, cô không hề e dè mà đối mặt với Hình Mộ Bạch.
Một lát sau Hình Mộ Bạch đứng dậy, nhìn vết thương đã được xử lí tốt, anh muốn mở miệng nói cảm ơn thì bị ngăn lại: "Đừng nói cảm ơn với tôi nữa."
Hình Mộ Bạch cao hơn một mét tám đứng trước mặt cô, anh hơi cúi đầu, nhìn xuống cô gái đối diện, trên mặt anh còn vài vết bẩn chưa lau hết nhưng vẫn không giấu được vẻ anh tuấn của anh.
Lâm Sơ Thanh cứ ngẩng đầu khoe cái cổ thon dài của mình, làn da trắng nõn mịn màng như có thể véo ra nước.
Cô nháy mắt, ánh mắt trong trẻo như làn nước, khóe miệng cong cong, tinh nghịch hỏi anh: "Không lẽ đội trưởng Hình thật sự quên tôi rồi sao?"
Hình Mộ Bạch nhíu mày, bình tĩnh đáp: "Xin lỗi!"
Dường như Lâm Sơ Thanh bị anh chọc tức. Ý cười trên môi càng sâu, cô chống tay lên bàn, đứng dậy nhắc anh: "Tôi được anh cứu từ một đám cháy!"
Hình Mộ Bạch nhìn gương mặt Lâm Sơ Thanh, quan sát tỉ mỉ vài giây. Lâm Sơ Thanh đứng yên cho anh nhìn, sau đó nghiêng đầu cười: "Anh nhớ ra chưa?"
Hình Mộ Bạch không đáp lời, trong đầu tua nhanh vô số hình ảnh mình từng đi cứu viện nhưng vẫn không tìm được kết quả. Anh làm nghề này mười năm rồi, mỗi năm đều ra vào đám cháy vô số lần, đã cứu rất nhiều người, sao nhớ được người mình cứu trông như thế nào chứ? Tình huống khẩn cấp như vậy, anh chỉ một lòng muốn nhào vào đám cháy cứu người thật nhanh.
"Chín năm trước, ngày 24 tháng 6, khoảng 10 giờ rưỡi tối, một căn hộ ở Lâm Dương bị cháy, anh cứu một cô gái trẻ vừa thi đại học xong."
Hồi ức đột nhiên ùa về tâm trí anh như nước lũ, bí ẩn sâu trong kí ức được cô khơi gợi, gương mặt quyến rũ trước mắt tựa như trùng khớp với gương mặt non nớt thanh tú trong trí nhớ.
Qua chín năm, cô đã thay đổi rất nhiều. Lâm Sơ Thanh của hiện tại đã trưởng thành hơn, các đường nét trên khuôn mặt cũng trở nên thanh tú hơn trước rất nhiều, gần như không nhìn ra được dáng vẻ năm đó nữa, nhưng đôi mắt kia vẫn linh động như thể biết nói, dù là đau khổ, thương tâm, hay là hài lòng, vui vẻ.
Nhờ Lâm Sơ Thanh nhắc nhở, rốt cuộc thì biểu cảm bình tĩnh của anh cũng thay đổi, anh hơi cúi đầu, gương mặt tuấn lãng không còn nét lạnh lùng nữa, khóe môi cũng nở một nụ cười.
"Thì ra là cô!" Giọng nói của anh trầm thấp tựa như thở dài.
Lâm Sơ Thanh nhướng mày, giọng điệu thoáng mang vẻ ngả ngớn: "Tôi còn tưởng anh sẽ hỏi "cô là ai" sau đó tiếp tục giả vờ không quen tôi chứ?"
Hình Mộ Bạch rất vui, độ cong bên môi lại tăng thêm một chút: "Không phải, vừa nãy tôi thật sự không nhớ ra cô là cô gái nhỏ năm đó!"
Cô gái nhỏ năm đó… chậc…
"Anh thật sự nhớ ra rồi sao?" Cô nghiêng đầu hỏi anh.
Hình Mộ Bạch gật đầu: "Nhớ ra rồi!"
Anh thật sự không ngờ sau nhiều năm như vậy, khi gặp lại, cô đã trở thành một bác sĩ.
Chắc là vì ba mẹ đã mất của cô, Hình Mộ Bạch thầm nghĩ.
Ai ngờ, giây tiếp theo Lâm Sơ Thanh lại đột nhiên hỏi: "Vậy anh nói đi, tôi tên là gì?"
Hình Mộ Bạch: "…"
Anh không biết nên khóc hay cười nữa.
Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Sơ Thanh nhìn thẳng vào anh, đáy mắt như phát ra ánh sáng, cô cứ nhìn anh chằm chằm không chớp mắt.
Hình Mộ Bạch đau khổ tìm kiếm trong kí ức đã bị thời gian phủ bụi của mình.
"Người đàn ông đã chết tên là Lâm Dược Tiến, người chết còn lại là vợ ông ấy, tên Tần Cầm." Anh đột nhiên nhớ lại lời tường thuật của cảnh sát.
Hình Mộ Bạch bình tĩnh nói: "Lâm…"
Dừng lại vài giây, bởi vì sự việc đã trôi qua quá nhiều năm, dáng vẻ trước kia và tên của cô đều rất mơ hồ, Hình Mộ Bạch thật sự không nhớ nổi, đành phải hỏi. "… Thanh?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!