Thức ăn hai người gọi đã được bưng hết lên, nhưng người phụ nữ bảo "đi vệ sinh" đến giờ vẫn chưa quay lại.
Hình Mộ Bạch rất nghiêm khắc về vấn đề thời gian, anh cảm thấy mình đã dùng hết sự kiên nhẫn của đời này cho người phụ nữ năm lần bảy lượt trễ hẹn kia rồi. Nếu mà là lính của anh thì đã bị anh phạt rồi.
Lâm Sơ Thanh quay lại thì thấy Hình Mộ Bạch đang nói chuyện điện thoại.
"Có hẹn ăn cơm."
Nghiêm Hằng ở đầu kia tò mò hỏi: "Sao lại cố tình hẹn vào hôm nay?"
Hình Mộ Bạch khó hiểu nhíu mày: "Hả?"
Cố tình?
Lâm Sơ Thanh ngồi xuống đối diện anh, Hình Mộ Bạch nhìn cô, ý bảo cứ ăn trước đi. Nghiêm Hằng ở đầu kia kinh ngạc hỏi: "Không phải chứ người anh em? Đến sinh nhật mình mà cậu cũng quên à?"
Hình Mộ Bạch: "…"
Nếu Nghiêm Hằng không nói thì Hình Mộ Bạch không nhớ thật, những năm qua, công việc của anh rất bận, sinh nhật cũng chỉ qua loa cho xong. Những cơn hỏa hoạn sẽ không vì hôm nay là sinh nhật của anh mà rời lại.
Lúc trước, khi còn ở trường quân đội, đến ngày sinh nhật, anh sẽ cùng đám anh em ra ngoài ăn uống một bữa, nhưng sau khi tốt nghiệp thì ít có dịp gặp gỡ, cũng hiếm khi đi ăn uống cùng nhau.
Hình Mộ Bạch và Nghiêm Hằng nói thêm vài câu rồi cúp máy.
Thấy Lâm Sơ Thanh vẫn chưa cầm đũa lên, chỉ ngồi hút nước trái cây. Hình Mộ Bạch cảm thấy việc làm của cô thật thừa thãi, cầm cả cốc lên uống không nhanh hơn à?
"Tôi bảo cô ăn trước rồi mà?" Hình Mộ Bạch cầm đũa lên, lạnh nhạt hỏi.
Đuôi mắt Lâm Sơ Thanh cong cong, cô cười tủm tỉm: "Tôi chờ đội trưởng mà."
Hình Mộ Bạch không nói gì nữa, bắt đầu ăn cơm.
Lâm Sơ Thanh cũng biết anh không thích nói chuyện trong lúc ăn nên cũng không làm ồn đến anh, chỉ yên lặng thưởng thức hương vị bữa tối.
Có một lần lúc gắp thức ăn, đũa của hai người vô tình chạm vào nhau.
Lâm Sơ Thanh ngước mắt lên nhìn, Hình Mộ Bạch bình tĩnh nhấc đũa lên, gắp món khác.
Lâm Sơ Thanh chậm rãi gắp một con tôm lên, bóc sạch sẽ, sau đó gắp vào bát anh.
Hình Mộ Bạch đang nhai thức ăn, thấy vậy thì dừng lại, anh nhìn con tôm trong bát, lại ngẩng lên nhìn cô.
Lâm Sơ Thanh chống cằm: "Quý trọng lương thực, không được lãng phí đâu đó."
Hình Mộ Bạch nuốt thức ăn, sau đó gắp con tôm cô bóc cho anh bỏ vào miệng.
Lát sau, Lâm Sơ Thanh lại bóc thêm một con tôm, cô đang định chấm nước chấm thì Hình Mộ Bạch nói: "Cô tự bóc thì tự ăn đi."
Nghe vậy, Lâm Sơ Thanh chớp chớp mắt, sau đó cười rộ lên, HÌnh Mộ Bạch ngẩng đầu nhìn thì thấy cô đang bỏ tôm vào miệng.
Cô mỉm cười nói với anh: "Đội trưởng à, anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi bóc cho mình ăn mà.
Hình Mộ Bạch im lặng không nói gì, trong lòng lại tức giận thầm chửi bản thân, mẹ nó tự mình đa tình!
Lâm Sơ Thanh ngồi đối diện thấy biểu hiện của anh thì không nhịn được cười thầm.
____
Sau khi Lâm Sơ Thanh ăn xong thì một người phục vụ tiến lại gần đưa cho cô một cái hộp nhỏ: "Thưa cô, đây là bánh kem cô vừa đặt ạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!