Anh gọi điện cho Hình Tín Hàm, muốn lấy số điện thoại của Tô Nam nhưng lại không liên lạc được. Lúc này mới nhớ ra cô nàng đang quay phim ở vùng núi, chắc là không có tín hiệu.
Lúc này, có một cô gái ăn mặc "mát mẻ" tới gần muốn xin số điện thoại của anh, Hình Mộ Bạch lạnh lùng nói không được, biểu cảm của anh khiến cô gái kia không dám hó hé gì nữa, quay người rời đi.
Bất đắc dĩ, Hình Mộ Bạch chỉ đành gọi cho Hứa Kiến Quốc, để ông gọi cho Dương Khải Hoa, hỏi về tin tức của Lâm Sơ Thanh.
Nghe anh nói thế, Hứa Kiến Quốc nghĩ thầm, hai đứa này mới không gặp nhau một tuần đã hẹn gặp nhau rồi, vì vậy hớn hở đồng ý.
Nhưng lúc này Dương Khải Hoa đang ở trong phòng phẫu thuật, không có ai nghe máy cả, thế là Hứa Kiến Quốc cũng không giúp được gì.
Sau khi tắt máy, Hình Mộ Bạch lại nhận được điện thoại của Ngụy Giai Địch.
Tâm trạng anh đang không tốt, thấp giọng hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Không biết Ngụy Giai Địch ở đầu kia nói gì mà sắc mặt Hình Mộ Bạch hơi thay đổi, anh đứng thẳng người, không đợi Ngụy Giai Địch nói xong đã cúp điện thoại, quay người định lên xe.
Đúng lúc này, hai ánh đèn pha chiếu lên người anh, Hình Mộ Bạch vô thức xoay người đi, vì đứng ngược sáng nên anh không nhìn thấy người ngồi trong xe, anh vô thức nheo mắt lại.
Cho đến khi người kia xuống xe, đứng cách anh khoảng mười mét…
Lúc này tâm trạng của Hình Mộ Bạch mới thả lỏng một chút.
Nhưng chẳng bao lâu, tim anh lại đập loạn xạ, suýt vọt lên cuống họng.
Lâm Sơ Thanh đi tới trước mặt anh, Hình Mộ Bạch đang định kêu tên cô thì cô bỗng tựa trán lên vai anh, cả mặt vùi vào lồng ngực rắn chắc của anh.
Sau đó, hai cánh tay mảnh khảnh chậm rãi vòng qua vòng eo rắn chắc của anh.
Thân thể mềm mại của cô ở trong lòng, khiến cả người Hình Mộ Bạch như hóa đá, đứng yên không dám nhúc nhích.
Thời gian như dừng lại, tiếng ồn xung quanh cũng biến mất.
Chỉ còn tiếng tim anh đập thình thịch, thình thịch.
Một cảm giác kỳ lạ bỗng xẹt qua, nhưng Hình Mộ Bạch không thể nắm bắt được đó là cảm xúc gì.
Hình Mộ Bạch nhíu mày, giơ tay lên, định chạm vào vai Lâm Sơ Thanh, có lẽ cô cảm nhận được nên dùng sức ôm chặt eo anh hơn.
Ngay sau đó, giọng nói buồn bã của Lâm Sơ Thanh nhẹ nhàng vang lên: "Cho tôi ôm anh một lát thôi."
"Một lát thôi Hình Mộ Bạch."
Nhớ tới cuộc gọi vừa nãy của Ngụy Giai Địch, Hình Mộ Bạch không định đẩy cô ra nữa.
Ngón tay anh cuộn tròn lại, buông hai tay xuống.
Nếu làm vậy có thể khiến tâm trạng suy sụp của cô tốt hơn thì cứ để cô ôm vậy đi.
Lâm Sơ Thanh ôm cạnh, cô dường như tìm được nơi an toàn, cả người dần thả lỏng.
Mặc dù chỉ cần nhắm mắt lại, hình ảnh lúc trưa về ùa về, khiến cô khó chịu không thôi.
Nhưng ít ra vẫn có anh ở đây.
____
12h45′ trưa ngày 9/4, bệnh viện số 1 của thành phố Thẩm tiếp nhận ba bệnh nhân bị bỏng nghiêm trọng.
Là một đôi vợ chồng và một cô bé 6 tuổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!