Cuối cùng tiểu đội trưởng Tiêu Dương của trung đội đặc nhiệm cũng khỏi bệnh hẳn.
Nói cách khác, "ngày chết" của Tiêu Dương đã tới.
Từ trước đến giờ, Hình Mộ Bạch nói một không nói hai, đã nói phạt Tiêu Dương thì sẽ làm thật.
Hoàng hôn đã buông xuống, màu đỏ ấm áp dần tan biến, trên sân huấn luyện vắng vẻ, Tiêu Dương đứng nghiêm trước mặt Hình Mộ Bạch.
"Có cần tôi nhắc lại hình phạt cho cậu nghe không?" Mặt Hình Mộ Bạch không đổi sắc, nghiêm túc hỏi.
"Báo cáo!" Tiêu Dương nhìn thẳng phía trước, đáp: "Không cần ạ!"
Hình Mộ Bạch chắp tay sau lưng, đứng trước mặt Tiêu Dương, anh cao hơn Tiêu Dương một chút, đầu hơi cúi xuống, nhìn chằm chằm cậu ta vài giây mới nói tiếp: "Vậy nhắc lại cho tôi nghe hình phạt là gì?"
"Chạy quanh sân mười vòng, hít đất hai trăm cái."
Hình Mộ Bạch gật đầu, giọng điệu không chút gợn sóng: "Thực hiện đi, làm xong rồi ăn cơm."
"Rõ!" Tiêu Dương chào theo nghi thức quân đội sau đó nhanh nhẹn quẹo trái ra đường băng chạy mười vòng.
Hình Mộ Bạch đứng ở sân huấn luyện khoanh tay, lâu lâu lại chậm rãi bước mấy bước, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Tiêu Dương đang chạy bộ, lúc sau lại cúi đầu thất thần nhìn mặt đất.
Nhìn có vẻ là đang giám sát Tiêu Dương nhưng thực ra lại đang suy nghĩ chuyện khác.
Mấy hôm trước, anh đi ăn tối với Lâm Sơ Thanh, cô cố ý mặc váy ngắn, nói thật, dáng người của cô rất đẹp, hoàn toàn thỏa mãn cái "nông cạn" của anh.
Không chỉ vậy, cô còn giả vờ cho người đàn ông khác số điện thoại để thăm dò anh.
Lúc ấy, Hình Mộ Bạch thật sự bị cô chọc tức.
Nhưng khiến anh phiền lòng không chỉ có vậy, chủ yếu là cuộc trò chuyện sau đó.
"Đội trưởng Hình." Cô vui vẻ gọi tên anh, tay cầm ống hút khuấy khuấy ly nước trái cây: "Anh cảm thấy hai chúng ta thế nào?"
"Không thế nào cả!" Hình Mộ Bạch chẳng thèm ngước mắt nhìn cô, tự nhiên gắp thức ăn, lạnh lùng trả lời: "Buổi xem mắt tối qua chỉ để đối phó chi đội trưởng thôi, để ông ấy có cái ăn nói với mẹ tôi."
"Ồ…" Trước sự từ chối của anh, Lâm Sơ Thanh cũng không cảm thấy xấu hổ, dường như cô đã đoán được anh sẽ trả lời như vậy, cô chậm rãi hút nước trái cây: "Thật không? Tôi thì cảm thấy nếu chúng ta ở bên nhau cũng không tệ lắm đâu. Anh dập lửa cứu người, tôi cũng chữa bệnh cứu người. Tuy nghề nghiệp khác nhau nhưng lại chung một mục đích. Hơn nữa bây giờ anh cũng cần một người bạn gái để không bị người lớn hối thúc mà."
Tốc độ ăn của Hình Mộ Bạch rất nhanh, tranh thủ lúc cô nói đã lấp đầy bụng.
Anh để đũa xuống, khoanh tay dựa ra sau: "Vậy nên?"
"Vậy nên tôi và anh có thể thử xem sao, nếu kết quả thì là chuyện tốt, nếu không kết quả thì anh cũng chẳng bị tổn thất gì, ít nhất trong khoảng thời gian này, anh sẽ không bị người lớn ép đi xem mắt nữa." Lâm Sơ Thanh chỉ rõ ưu khuyết điểm.
Hình Mộ Bạch nhìn cô chằm chằm, Lâm Sơ Thanh đón nhận ánh mắt anh, đôi môi hồng hào cắn cắn ống hút, nghiêng đầu nhìn anh cười: "Có phải cảm thấy tôi nói rất có lý không?"
Anh cười, trả lười cô: "Vô lý."
"Cô đừng suy nghĩ chuyện này nữa. Tôi không muốn có bạn gái, cô có thể nhờ thầy của mình tìm cho cô một đối tượng tốt hơn tôi."
"Tốt hơn ư?" Lâm Sơ Thanh thản nhiên nhìn anh, khóe miệng cong lên: "Tôi cảm thấy anh rất tốt."
Hình Mộ Bạch lắc đầu: "Lâm Sơ Thanh, tốt hơn ở đây là người đó có một công việc ổn định, an toàn, có thể chăm sóc tốt cho gia đình của mình."
"Chú Hứa nói anh sắp chuyển công tác. Mấy tháng nữa sẽ chuyển từ trung đội lên đại đội, không cần ra tiền tuyến, lúc đó công việc của anh cũng an toàn. ổn định." Lâm Sơ Thanh không chịu nhượng bộ mà phản bác anh.
"Hơn nữa, sau khi gặp anh rồi, tôi cảm thấy không còn ai tốt hơn anh nữa!"
Anh im lặng vài giây, đột nhiên hỏi cô: "Cô thích tôi à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!