Giọng anh trầm thấp, nghiêm túc nói với cô: "Lâm Sơ Thanh, sau này gặp trường hợp như tối qua, nếu không giúp được thì cô đừng tỏ ra anh hùng nữa."
Lâm Sơ Thanh: "…"
Cô nghiêng đầu nhìn anh, ánh đèn vàng bên đường hắt vào trong xe, gương mặt anh trông rất nghiêm khắc nhưng cũng rất dịu dàng.
Thấy cô không đáp lời, anh nheo mắt lại, thấp giọng giễu cợt: "Sao nào? Không phục à? Tôi nói không đúng sao?"
"Chín năm trước nhà cô bị cháy, cô liều mạng chạy vào trong, suýt nữa chết trong biển lửa, hôm qua quán bar bị cháy, mọi người đều chạy đến lối thoát hiểm, nhưng cô thì lại đi phá khóa."
"Cô có năng lực hơn những người khác à?"
"Cô làm vậy chỉ tạo thêm gánh nặng cho chúng tôi thôi, chứ chẳng có tác dụng gì cả."
Lâm Sơ Thanh im lặng nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa chăm chú, giống như một học sinh đang ngoan ngoãn nghe giảng.
Nghe anh nói xong, cô mỉm cười trả lời: "Tôi nhớ rồi, tôi sẽ ghi tá trong lòng, sau này không tỏ vẻ anh hùng để gây phiền phức cho các anh nữa. Đội trưởng Hình, anh còn gì muốn khuyên răn không?"
Hình Mộ Bạch bị cô làm nghẹn lời, tức giận trợn mắt với cô.
Lâm Sơ Thanh lại cười: "Nếu không còn gì thì tôi về nhé?"
Hình Mộ Bạch hất cằm, lạnh lùng nói: "Xuống xe."
Lâm Sơ Thanh rất nghe lời, nhanh nhẹn mở cửa xuống xe.
Đi được vài bước, cô đột nhiên quay người, lúc này cửa xe đã đóng lại, Hình Mộ Bạch đang định rời đi.
Cô gõ gõ cửa xe, cửa sổ từ từ hạ xuống, Lâm Sơ Thanh thò đầu vào, vui vẻ cười: "Lúc nãy tôi quên mất, tối mai của đội trưởng Hình thuộc về tôi nha. Chúng ta đã hẹn nhau ăn cơm rồi."
Nói xong cô đứng thẳng dậy, vẫy tay với anh: "Chúc đội trưởng Hình ngủ ngon, đừng như hôm qua nữa."
Hình Mộ Bạch bị cô chọc tức, đạp ga phóng xe đi. Gió tạt qua làm tóc cô bay loạn xạ. Nhìn chiếc xe hòa vào màn đêm, Lâm Sơ Thanh cười bĩu môi. Đội trưởng Hình nóng tính thật đấy.
Lát sau, ý cười trên môi Lâm Sơ Thanh nhạt dần rồi biến mất.
Cô mím môi, thở dài, xoay người đi về nhà.
____
Buổi tối ngày hôm sau, Lâm Sơ Thanh tỉ mỉ trang điểm, ăn mặc thật xinh đẹp.
Cô mặc váy dài đến đầu gối, khoe xương quai xanh quyến rũ, để lộ bắp chân trắng nõn, vòng eo thon gọn, nhỏ nhắn.
Dám nói không hài lòng với đối tượng xem mắt hả? Thích phụ nữ xinh đẹp, ngực nở mông cong chứ gì?
Vậy được, bổn cô nương sẽ thỏa mãn anh!
Bình thường đi làm ở bệnh viện không có cơ hội ăn diện, chỉ có thể treo váy xinh áo đẹp trong tủ, đến giờ mới có đất dụng võ.
Lâm Sơ Thanh cố ý đến muộn hơn mười phút.
Lúc đến nhà hàng thì anh đã ngồi đó đợi rồi, đôi chân dài bắt chéo lên nhau, đầu hơi cúi xuống, tay nghịch điện thoại, trông vừa lười biếng vừa quyến rũ, không như lúc ở quân đội.
Lâm Sơ Thanh thấy anh đẹp trai không đỡ nổi!
Cô đi đôi giày cao gọt màu đến, bước tới bên cạnh anh một cách thùy mị.
Hình Mộ Bạch nghe thấy tiếng giày cao gót nhưng không để ý, mãi đến khi một đôi chân trắng nõn xuất hiện trong tâm mắt anh, móng chân sơn màu đỏ diễm lệ, trông rất quyến rũ, bắp chân trắng nõn thon dài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!