Lâm Sơ Thanh nhướng mày, đột nhiên cô cảm thấy buổi xem mắt này không tệ lắm.
Chỉ là hơi hối hận vì cố tình không trang điểm, ăn mặc tùy tiện, nếu biết đối tượng là Hình Mộ Bạch thì cô sẽ trang điểm thật đẹp, mặc váy cho thùy mị nết na một chút…
Hình Mộ Bạch ngồi xuống, vẻ mặt lạnh nhạt, hôm nay anh mặc áo phông quần đen, mang giày thể thao.
Cũng rất tùy ý.
Lâm Sơ Thanh ngồi đối diện Hình Mộ Bạch, cô cứ nhìn anh mãi, khóe miệng cong cong.
Thấy thế, cả Hứa Kiến Quốc và Dương Khải Hoa đều vui mừng.
Có triển vọng!
Lúc ăn cơm, Lâm Sơ Thanh được biết thêm Dương Khải Hoa và Hứa Kiến Quốc quen nhau bởi vì Dương Khải Hoa từng là bác sĩ điều trị cho Hứa Kiến Quốc.
Hứa Kiến Quốc và Dương Khải Hoa nói chuyện suốt bữa ăn, nếu Hình Mộ Bạch bị hỏi thì sẽ trả lời mấy câu, còn không thì im lặng dùng bữa.
Bởi vì hai người họ mải nói chuyện nên không để ý việc xoay bàn ăn, Hình Mộ Bạch cũng không nhúc nhích, chỉ gắp thức ăn trước mặt mình.
Lâm Sơ Thanh vẫn cứ nhìn chằm chằm Hình Mộ Bạch nhưng anh lại xem nhẹ ánh mắt sáng ngời phía đối diện, bình tĩnh và cơm, tựa như không biết cô là ai.
Được, vậy cô tự tìm cảm giác tồn tại.
Lâm Sơ Thanh chờ đến lúc anh đưa đũa ra gắp đồ ăn thì đột nhiên xoay bàn, thành công ngăn cản động tác của anh.
Quả nhiên Hình Mộ Bạch quay sang nhìn cô.
Lâm Sơ Thanh được nước làm tới.
"Đội trưởng Hình, anh nếm thử món ăn này đi, món sò huyết này ăn ngon lắm đó."
Hình Mộ Bạch vốn muốn đáp gì đó để chặn họng cô, nhưng lại nhận được ánh mắt ra hiệu của Hứa Kiến Quốc. Vì không để chi đội trưởng mất mặt, anh đành nén giận, hời hợt nói cảm ơn rồi nhận lấy.
Tình huống này cứ lặp đi lặp lại mấy lần, Hình Mộ Bạch tức phát điên, chỉ muốn kéo cô ra ngoài dạy dỗ cho một trận.
Cố tình trêu anh đúng không?
Ăn xong, Hứa Kiến Quốc và Dương Khải Hoa cảm thấy rất hài lòng, hai người tùy tiện tìm một lý do để đi uống rượu với nhau, sau đó giao Lâm Sơ Thanh cho Hình Mộ Bạch, để anh đưa cô về nhà.
Lâm Sơ Thanh không có ý kiến gì, cô cảm thấy rất vui.
Nhưng Hình Mộ Bạch thì ngược lại.
Lúc chỉ còn hai người họ, anh lập tức sa sầm nét mặt, nhưng Lâm Sơ Thanh không sợ.
Hình Mộ Bạch im lặng đi đến bãi đỗ xe, Lâm Sơ Thanh theo sau, lúc đến gần x, e cô ở còn cố ý nghiêng người lại gần anh, chớp mắt trêu chọc anh: "Đội trưởng Hình có vừa lòng với đối tượng xem mắt hôm nay không?"
Hình Mộ Bạch đột nhiên dừng bước lại, một giây sau, anh dùng sức Lâm Sơ Thanh qua, đè cô lên xe, động tác không hề dịu dàng chút nào.
Lâm Sơ Thanh bị anh làm đau khẽ a một tiếng.
Hình Mộ Bạch chống hai tay lên xe, tròng mắt đen nhánh lóe ra tia nguy hiểm, anh liếc mắt đánh giá Lâm Sơ Thanh từ trên xuống dưới, sau đó nghiến răng nói: "Bác sĩ Lâm, dáng người của cô đúng là… một lời khó nói hết!"
Lâm Sơ Thanh: "…"
Tên đàn ông hẹp hòi.
Sau đó anh lùi lại phía sau, khoanh tay lại cười lạnh: "Tôi là người nông cạn, không thích phụ nữ có dáng người xấu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!