Chương 10: (Vô Đề)

"Lúc ôm tôi nhảy khỏi tòa nhà đó, anh đã nghĩ gì thế?"

"Cứu người." Anh trả lời tin nhắn rất nhanh, cũng rất ngắn gọn.

Lâm Sơ Thanh ôm gối ngồi khoanh chân trên sô pha, tay cầm điện thoại, nhìn tin nhắn anh trả lời mà trợn mắt.

Ngón tay trắng nõn nhanh chóng gõ chữ rồi gửi đi.

"Còn gì nữa không?"

"Không."

Lâm Sơ Thanh: "…"

Không mà lại bảo cô tỉnh táo lên, rõ ràng lúc ấy anh nhận ra cô không ổn lắm nên mới lo lắng nói vậy.

Lâm Sơ Thanh cười nhạt, bất mãn hừ một tiếng, sau đó ném điện thoại lên ghế, cầm ly rượu lên uống, vị cay của rượu khiến cô nhíu mày nhưng vẫn uống tiếp.

Mãi đến khi cảm thấy hơi say, đầu nặng trịch, Lâm Sơ Thanh mới bỏ ly kên bàn, đứng dậy lảo đảo đi về phòng ngủ, nhào lên giường ngủ say.

Còn Hình Mộ Bạch lúc này đang nằm trên giường, mở to mắt nhìn trần nhà, trong đầu toàn là hình ảnh hỏa hoạn ở quán bar.

Lúc cô quay đầu lại nhìn mình, Hình Mộ Bạch thật sự cảm thấy mình như quay về chín năm trước, gặp lại cô của lúc đó.

Ánh mắt tuyệt vọng ấy cũng giống hệt năm đó.

Suy nghĩ trong đầu hỗn loạn, Hình Mộ Bạch vô thức cau mày.

Anh để một tay sau đầu, nhắm mắt lại, một tay khác xoa xoa ấn đường.

Người phụ nữ này thật phiền phức!

Cái gì mà luôn cố gắng nghe lời anh sống thật tốt chứ? Biểu hiện hôm nay của cô có chỗ nào là trân quý mạng sống của mình chứ, đúng là nói dối thành quen mà.

Hình Mộ Bạch mắng thầm, xoay người đối mặt với bức tưởng, nhắm mắt lại ngủ.

Nhưng vài giây sau, anh lại xoay người sang bên kia.

Lát sau lại xoay người nhìn trần nhà.

Nửa giờ sau…

"Mẹ kiếp!"

Hình Mộ Bạch bực bội ngồi bật dậy, tay điên cuồng vò đầu, anh xốc chăn xuống giường, mặc quần áo đi giày, cầm điện thoại mở cửa đi ra ngoài.

Đầu tiên anh chạy quanh sân mười vòng, sau đó tập các chương trình huấn luyện hằng ngày một lần, bài tập nào cũng tập một lượt.

____

Trong giấc mộng, Lâm Sơ Thanh nghẹn ngào nỉ non, cô nằm chặt chiếc gối trong lòng, như thể nắm được cong rơm cứu mạng: "Cứu họ đi… xin anh đó… mau cứu họ đi…"

Cả người Lâm Sơ Thanh run rẩy, cô bỗng mở mắt ra, nước mắt rơi lã chã.

Sau một lúc lâu, Lâm Sơ Thanh chống tay ngồi dậy, cô lau nước mắt trên mặt, quay đầu tìm di động, sau đó mới nhớ ra lúc nãy nhắn tin với Hình Mộ Bạch xong, cô vứt điện thoại trên sofa.

Lâm Sơ Thanh xuống giường đi ra phòng khách, phòng không bật đèn, cô nương theo ánh trăng nhàn nhạt bên ngoài cửa sổ đi tới sofa ngồi xuống, cầm điện thoại lên, mở cuộc trò chuyện của mình với Hình Mộ Bạch ra, sau đó soạn tin nhắn.

Thấy điện thoại để trên cỏ lóe sáng, Hình Mộ Bạch dừng lại. Anh chỉ mặc áo thun bó sát, vai rộng eo hẹp, cơ bắp hoàn mỹ được phác họa rõ nét, vô cùng quyến rũ, bắp tay lộ ra ngoài trông rất rắn chắc, mạnh mẽ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!