Chương 1: (Vô Đề)

Ba giờ sáng, bầu trời đen kịt, trong phòng, có vẻ cô gái trên giường đang chìm sâu vào cơn ác mộng, mồ hôi lấm tấm trên trán, hai mắt nhắm nghiền, biểu cảm trên mặt vô cùng đau đớn.

"Ba! Mẹ! Mở cửa!!! Hai người mở cửa ra đi!!!" Lâm Sơ Thanh đứng ngoài cố hết sức đập vào cánh cửa phòng ngủ của ba mẹ, nỗi sợ hãi cùng với làn khói đen nghịt làm đôi mắt cô đỏ hoe, nước mắt không ngừng trào ra.

Lửa lớn xung quanh không ngừng nuốt chửng căn phòng, nhiệt độ càng lúc càng cao, lửa càng lúc càng dữ dội, tựa như có thể thiêu rụi tất cả bất cứ lúc nào.

Lâm Sơ Thanh bất lực nhìn xung quanh, dần dần, cô không còn sức nữa, vì thiếu oxi mà ho liên tục, ý thức cũng bắt đầu rã rời, lúc cô cho rằng mình không còn cơ hội vào đại học mà phải chôn vùi nơi biển lửa này thì một bóng người cao lớn xuất hiện trước mặt. Người đàn ông mặc quần áo chống cháy đi tới trước mặt cô ôm cô lên, cô kéo áo người đàn ông, dùng hết sức nức nở: "Ba mẹ của em… vẫn còn ở trong phòng…"

Người đàn ông tháo mặt nạ dưỡng khí của mình ra đeo vào cho Lâm Sơ Thanh, sau đó ra hiệu cho đồng đội của mình, ý bảo họ phá cửa cứu người.

Giây tiếp theo, cảnh tượng trước mắt bỗng quay cuồng, Lâm Sơ Thanh còn chưa kịp hít thở bình thường thì đã nhìn thấy hai thi thể trước mắt…

Bên tai vang lên một giọng nói khàn khàn: "Mong em nén bi thương!"

Lâm Sơ Thanh bỗng giật mình tỉnh giấc, lồng ngực phập phồng không ngừng th* d*c, một lúc lâu sau, Lâm Sơ Thanh nâng tay lau mồ hôi trên trán, lòng bàn tay cô lạnh như băng.

Cô chống tay ngồi dậy, thuận tiện mở đèn ở đầu giường, cố gắng bình tĩnh lại.

Đây là lần bao nhiêu cô mơ thấy cảnh tượng này rồi?

Chín năm qua, lần nào cô cũng mơ về trận hỏa hoạn đó vô số lần, mơ về người đàn ông đó, hai thi thể chết cháy, và cả câu nói "mong em nén bi thương" ấy.

Lâm Sơ Thanh nghiêng đầu, vuốt lại mái tóc ướp nhẹp vì mồ hôi, cô mò điện thoại, nhìn thoáng qua màn hình. Ngày 17 tháng 6.

Còn một tuần nữa là đến ngày giỗ của ba mẹ rồi.

Ngày giỗ càng đến gần, cô càng mơ thấy ác mộng thường xuyên hơn.

Đến bây giờ, trận hỏa hoạn kỳ lạ năm đó vẫn không có lời giải thích nào hợp lý, sau nhiều lần điều tra, cảnh sát đã loại trừ khả năng bị mưu sát, cuối cùng kết luận do gia đình không phòng cháy đúng cách.

Nhưng trong lòng Lâm Sơ Thanh có một âm thanh nói với cô rằng, có lẽ nguyên nhân thật sự đã biến mất theo ba mẹ cô vào chín năm trước rồi. Có thể cả đời này, cô sẽ không thể biết được chân tướng.

Điện thoại trong tay đột nhiên vang lên, Lâm Sơ Thanh lấy lại tinh thần, cô liếc nhanh tên người gọi, lập tức bắt máy.

"Bác sĩ Lâm, một xưởng sản xuất plastic xảy ra hỏa hoạn, có rất nhiều người bị thương nặng, bác sĩ Tô và bác sĩ Lý đã chạy đến hiện trường để giúp đỡ, hiện giờ khoa cấp cứu không đủ người, chủ nhiệm Dương muốn chị qua trợ giúp!" Y tá Trương Dạng nhanh chóng nói với cô.

"Tôi biết rồi! Tôi sẽ đến ngay đây!"

Lâm Sơ Thanh vội vàng trả lời, sau đó xuống giường, nhanh chóng thay quần áo rồi chạy đến bệnh viện.

Nửa đêm, Lâm Sơ Thanh bắt xe đến bệnh viện, lúc cô đến, hành lang khoa cấp cứu có rất nhiều người bị thương, những người bị thương nghiêm trọng đã được đưa vào phòng cấp cứu.

Ban đêm mà có nhiều công nhân như vậy ư? Không lẽ là bóc lột lao động? Đừng nói là kinh doanh phi pháp đấy nhé…

Lâm Sơ Thanh vừa oán thầm trong lòng vừa thay quần áo vào phòng phẫu thuật.

Bước vào phòng cấp cứu, cô thấy người nằm trên giường mặc đồng phục đội chữa cháy, trái tim cô lập tức run lên, đến khi nhìn thấy gương mặt xa lạ kia, cô mới nhẹ nhàng thở ra.

Không đến một giây, Lâm Sơ Thanh đã lấy lại tinh thần, tập trung tiến hành phẫu thuật.

Sau khi phẫu thuật xong, Lâm Sơ Thanh thở phào nhẹ nhõm bước ra ngoài, tay gỡ khẩu trang xuống. Cô vừa bước ra thì một người đàn ông cao lớn đi tới, gương mặt anh ta đen nhẻm do khói, quần áo đầy vết bẩn, trên người vẫn đang mặc đồng phục, vội vàng hỏi cô: "Bác sĩ, tôi là chỉ đạo viên của đội cứu hỏa, xin hỏi đội viên bị thương bên trong thế nào rồi?"

Lâm Sơ Thanh nhẹ nhàng mỉm cười: "Phẫu thuật rất thuận lợi. Hiện tại đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, lát nữa cậu ấy sẽ được chuyển vào phòng bệnh thường."

"Vậy là tốt rồi, cảm ơn bác sĩ!" Ngụy Giai Địch quay đầu về phía sau, nói với người đàn ông cũng mặc đồng phục đang đứng dựa vào tường: "Lão Bạch, tên nhóc kia không sao!"

"Đội trưởng Hình, cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi!"

Lâm Sơ Thanh vừa ra khỏi phòng phẫu thuật đã bị thân hình cao lớn của Ngụy Giai Địch chặn lại nên không biết phía sau còn có người, lúc này cô nhìn theo tầm mắt của Ngụy Giai Địch, vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt của người kia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!