Chương 46: (Vô Đề)

Chuyện ngoại tình tới đây coi như là hết, Ngô Tuyết tập trung làm chuyện của mình, cảm xúc rất ổn định.

Ngô Kha từ sau khi xảy ra scandal thì quy củ hơn rất nhiều, những trò bắt nạt vặt vãnh cũng biến mất.

Phòng hóa trang.

Ngô Tuyết treo bộ sườn xám Túc Nghệ vừa thay ra lên: "Giờ anh ta chỉ sợ em lại nhúng tay vào chuyện nọ chuyện kia của anh ta làm nó hot trở lại, tất nhiên là không dám chọc vào em nữa."

"Ai muốn dính vào đâu chứ, em chỉ muốn im lặng đóng vai quần chúng hóng chuyện thôi." Túc Nghệ lấy giấy lau sạch son môi rồi cắn một miếng táo, "Có điều vậy cũng tốt, tiến độ quay phim nhanh hẳn lên."

Chử Khê ngồi ủ rũ trên ghế.

Hai hôm nay ông Chử liên tục giục Chử Khê về, lần này còn đặt sẵn luôn cả vé máy bay, bắt cô phải về tham gia thọ yến của nhà họ Dương cho bằng được.

Khoảng chục năm trước, nhà họ Dương coi như là hộ giầu có, từ sau khi cụ Dương lui về dưỡng già thì bắt đầu lụi dần, còn nhà họ Chử thì nhân tài đời đời nối tiếp, đời sau hơn đời trước, cho nên, tới hôm nay, nhà họ Dương và họ Chử đã sớm không còn cùng một đẳng cấp để so sánh nữa. Tuy vậy, quan hệ kết giao đời đời giữa hai nhà vẫn rất gắn bó, dù cho cụ Chử đã từ trần nhưng nếu cụ Dương đã mở lời nhiệt tình mời thì ông Chử tất nhiên là đồng ý ngay.

"Mai em phải về rồi." Chử Khê uể oải xúc cơm ăn từng thìa từng thìa một, "Em ở Thượng Hải bao nhiêu lâu thế mà chẳng làm được gì, toàn theo các chị tới phim trường ngồi."

"Phim trường thì sao?" Túc Nghệ hỏi, "Điều hòa, nước nôi đầy đủ, còn lo luôn cả ăn uống, bạc đãi em chỗ nào hả?"

Chử Khê: "Lần này về nhất định là sẽ không cho em quay lại đây nữa."

"Thế em cứ ở đó chờ đi," Túc Nghệ múc một bát canh, "chị đang ước sao được về Bắc Kinh đây này."

Hôm nay cơm hộp ở phim trường là do Chử Ưng sai người đưa tới, của những người khác thì được cho thêm món còn riêng của Túc Nghệ thì đầy đủ chay mặn, lại có cả canh, đưa tới tận phim trường, mọi người đỡ phải tốn công quay xong lại đi đặt cơm ngoài.

Ngô Tuyết đang ăn cơm thì điện thoại reo.

Giờ chị ấy thực sự sợ nghe thấy tiếng chuông điện thoại, để nó đổ chuông một lúc lâu mới miễn cưỡng cầm lên xem, thì ra là điện thoại của công ty.

Chị chùi vội tay rồi nghe máy ngay.

"Có việc gì sao?"

"Phải, cô ấy đang quay phim ở Thượng Hải đây."

"Sắp rồi, chẳng mấy nữa là kết thúc cảnh quay... Ngày kia? Sợ là không sắp xếp được thời gian, sao vậy?"

"Chuyện thế này sao không nói trước? Giờ lịch quay đã sắp xếp xong cả rồi, bỗng dưng tòi ra vậy thì Túc Nghệ phải xin phép đạo diễn thế nào đây?"

"... Thôi thôi, để tôi nói với cô ấy."

Cúp điện thoại, Túc Nghệ ngước lên hỏi: "Chuyện gì thế?"

"Bảo là bất ngờ có một đêm hội trao giải gì đó." Ngô Tuyết khó chịu, "Đêm hội bữa kia, giờ mới báo cho em, bọn này làm ăn kiểu gì thế không biết? Nghỉ phép chẳng lẽ là thích xin nghỉ lúc nào thì nghỉ hay sao, để chị chối cho, là do lỗi của bọn họ, không đi cũng chẳng làm gì được nhau."

Mắt Túc Nghệ lóe sáng: "Đêm hội tổ chức ở đâu vậy ạ?"

"Bắc Kinh," Ngô Tuyết mở điện thoại ra kiểm tra tin nhắn bên kia gửi tới, "chẳng phải lễ trao giải lớn gì đâu, một kênh truyền hình tự vẽ ra tổ chức thôi, giải chia đầu người, ai đi cũng có giải đấy mà, chẳng có giá trị gì cả, theo ý chị thì chúng ta không cần đi đâu."

"Đi đi," Túc Nghệ lập tức quyết ngay, "đặt vé máy bay đi ạ."

Ngô Tuyết: "... Em sao vậy, chỉ vì cái giải bé tẹo này mà ảnh hưởng tới tiến độ của đoàn phim sao?"

"Không ảnh hưởng đâu." Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Túc Nghệ đã tính toán xong, "Mai là ngày nghỉ mà, để em nói với đạo diễn đổi cảnh quay cho em một chút."

"Thế còn bạn diễn của em thì sao?" Ngô Tuyết hỏi, "Em nghĩ là Ngô Kha chịu cho em đổi à?"

"Cảnh của em và Ngô Kha cơ bản đều đã quay xong rồi, chỗ còn lại chủ yếu là với các vai phụ và An An thôi, giờ em sẽ đi thương lượng một chút với họ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!