Chương 41: (Vô Đề)

Túc Nghệ làm việc luôn luôn quyết tuyệt. Hôm đó, quay phim xong, về khách sạn, cô liền bảo An Tuyền đi thu dọn đồ đạc.

An Tuyền sụt sịt đi gói ghém hành lý, cô ngồi bên an ủi: "Đừng khóc, không sao đâu, em nhất định sẽ không gặp phải người chủ hung như chị nữa."

Ngô Tuyết không nhịn được bật cười.

An Tuyền càng khó chịu, nghẹn ngào hỏi: "Chị Nghệ, thực sự không thể cho em thêm một cơ hội nữa sao?"

Túc Nghệ thấy cô ấy khóc ra vậy, không muốn nói lời khó nghe: "Mai không cần tới phim trường với chị nữa, em định khi nào về Bắc Kinh? Chị sẽ lo vé máy bay cho."

Lời này chính là nói thẳng chuyện đã chết rồi.

An Tuyền biết không còn đường cứu vãn nên lắc đầu: "Em chưa về Bắc Kinh."

Đúng rồi, cô quên mất, bạn trai người ta vẫn còn đang ở đây mà.

Cô gật đầu: "Được, vậy lúc nào về thì nói với Ngô Tuyết một tiếng, bảo chị ấy đặt vé máy bay cho. Nếu trong khoảng thời gian này không có chỗ ở thì cứ ở tạm ở đây đã."

Nói chuyện xong, cô bỏ ra ngoài, Ngô Tuyết cũng đi theo ra.

"Trợ lý mới sẽ chọn cho em một người có kinh nghiệm một chút," Ngô Tuyết suy tính, "ít nhất sẽ không vì yêu đương mà trễ nãi công việc."

Túc Nghệ gật đầu: "Chị xem thế nào rồi tự quyết nhé. Mà sao chị đi với em lâu vậy rồi mà không thấy chị bay về Bắc Kinh?"

"Bắc Kinh có gì hay đâu." Ngô Tuyết nhún nhún vai, "Cha mẹ chị về Hải Nam ở rồi."

Túc Nghệ liếc chị một cái, không hỏi nữa.

Nghĩ kĩ lại, tới đây đã lâu nhưng cô chưa hề thấy Ngô Tuyết gọi điện cho Lưu Minh Hạo.

Lúc quay về phòng, Chử Khê đang chơi game.

Thấy Túc Nghệ vào, Chử Khê hỏi: "Chị trợ lý kia chị đuổi thật hả?"

"Chẳng lẽ lại còn có đuổi giả à?" Cô cột tóc lên, "Em ở đây cũng lâu rồi đấy, định lúc nào về?"

"Em đâu có làm phiền chị, sao lại đuổi em." Nói xong, Chử Khê mới thấy sai, ngẩng đầu cãi: "Với cả, em đến Thượng Hải đâu phải để thăm chị. Hơn nữa, chị cũng đã đồng ý sẽ dạy em cách xử tên đàn ông cặn bã rồi mà."

Nhắc tới vị bạn trai cũ của Chử Khê là Túc Nghệ lại muốn bật cười: "Vẫn cần xử à?"

"Ý chị là sao?"

"Em yên tâm đi, cậu ta nhất định chẳng hái được quả ngọt gì đâu, cứ ngồi yên chờ đó mà xem."

Chử Khê đang muốn hỏi cho rõ thì điện thoại bỗng kêu một tiếng, là âm báo của Weixin.

Cô nàng mở ra xem, hơi ngạc nhiên một chút rồi liền đó nở nụ cười.

"Chị đoán xem ai gửi tin nhắn cho em?" Vừa hỏi xong, không cần Túc Nghệ trả lời, cô nàng đã tự khai luôn: "Là Dương Nhược Lâm."

Cái tên này Túc Nghệ thấy quen tai, cô hơi nhíu mày một chút, làm bộ chẳng để tâm: "Ồ."

Chử Khê không ngờ chị lại phản ứng như vậy: "Chị không tò mò à?"

Trẻ con thật dễ đùa, Túc Nghệ thản nhiên đáp: "Cô ấy tìm em chứ có phải Chử Ưng đâu, sao chị phải tò mò?"

Chử Khê buồn bực lắm rồi: "Chị không muốn biết chị ấy nói gì với em à?"

"Với một đứa con nít thì có gì hay để nói chứ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!