Trong công viên Disney có không ít trò chơi nhưng tiếc là trò nào cũng phải xếp hàng, họ mới chơi được mấy trò thì đã đến giờ cơm chiều.
Trước khi đi ăn cơm chiều, hai người chơi trò cuối cùng, cướp biển vùng Ca
-ri
-bê.
Trò cướp biển này là đi thuyền thám hiểm, đèn trong đây không được sáng lắm, mọi người lên thuyền đều phải chú ý dưới chân, tiện nhất là để làm chuyện xấu.
Túc Nghệ và Chử Ưng là những người đầu tiên lên thuyền, cô chọn chỗ ngồi cuối cùng, ngồi vào chỗ rồi ôm lấy cánh tay Chử Ưng.
Người đàn ông lặng lẽ chớp mắt rồi cong khuỷu tay để cô ôm được tiện hơn.
Thuyền nhanh chóng bắt đầu di chuyển, hai cô gái ngồi đằng trước, từ lúc bắt đầu lên thuyền liền không ngừng tự sướng.
"Cậu giơ tay ra xa một chút đi," cô gái bên trái nói, "chụp cả anh đẹp trai đằng sau vào nữa!"
"Tay tớ chỉ dài có vậy thôi, không thì cậu chụp đi!" Cô gái bên phải đưa điện thoại cho bạn.
Cô gái bên trái chỉnh chỉnh một hồi rồi bảo: "Không được, cứ chụp phải cả cô gái ngồi cạnh anh ấy."
Túc Nghệ nhếch môi.
Các cô cũng biết là cạnh anh ấy có người à?
Cô lấy điện thoại ra, giơ lên cao, kéo khẩu trang xuống, tựa vào Chử Ưng gọi: "Anh chàng đẹp trai ơi, có thể hân hạnh cho xin một kiểu không?"
Chử Ưng nhoẻn cười nhìn về phía điện thoại.
Ánh sáng quá yếu, cô di ngón tay, định bật đèn flash, mới sờ được nút thì người bỗng bị va vào và có tiếng trẻ con thét lên. Chử Ưng vội vàng giang hai tay ôm chặt thắt lưng của cô.
Lực va không lớn nhưng tiếng động tạo thành thì không nhỏ. Túc Nghệ bị giật mình tuột tay rồi nghe thấy "bủm" một tiếng.
Túc Nghệ ngơ ngác nhìn bàn tay trống không của mình.
Thằng nhóc nghịch ngợm chừng ba lăm bốn mươi cân va phải cô vẫn còn đang ầm ĩ.
Mẹ thằng bé lôi nó về, quát bảo: "Mau xin lỗi anh chị đi!"
Thằng bé bị quát, mắt ngân ngấn nước mắt, ngoan ngoãn nói: "Xin lỗi ạ."
Chử Ưng không nói gì, thấy người ngồi bên không có phản ứng gì bèn cúi xuống hỏi: "Bị đau à?"
"..." Cô tủi thân quay người lại, "Điện thoại của em bị rơi xuống nước rồi..."
Vẻ mặt cô ngơ ngác không biết phải làm sao.
Thấy Chử Ưng tủm tỉm cười, cô lại càng tủi thân hơn: "... Anh còn cười!"
"Không cười." Chử Ưng mím môi.
Túc Nghệ dựa vào lưng ghế, ngồi im lặng một lúc rồi bỗng nói: "Sau này điện thoại sẽ không bị vớt lên chứ nhỉ... May mà em không có lưu thứ gì không nên lưu trong điện thoại."
Vừa nói xong, quang cảnh hai bên bỗng thay đổi... thuyền "chìm" vào dưới đáy biển, xung quanh là cảnh biển sâu, có quái vật, có thuyền đắm và kho báu đủ loại.
Chử Ưng đang định nói gì đó thì người ngồi bên bỗng bổ nhào vào lòng anh.
Run.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!