Trở lại bàn tiệc, Ngô Tuyết lau miệng, nghiêng người qua hỏi: "Em không chọc Lâm Hà tức chết đấy chứ?"
Lâm Hà là tên của Lâm tỷ.
"Chị mở thiên lý nhãn đấy à?" Túc Nghệ uống một ngụm nước.
Ngô Tuyết cười: "Dạo trước chị ta có ý liên hệ với em mà."
Túc Nghệ: "Sao em không biết?"
"Vì chị ngăn lại." Ngô Tuyết gắp miếng thịt thăn rán sốt chua ngọt từ bát cô sang bát chị ấy rồi nói tiếp, "Sợ cô cắm sừng cho chị đấy. Bảo này, cái thứ này toàn là bột mì cả thôi, đừng ăn."
Túc Nghệ lưu luyến nhìn chăm chăm theo miếng thịt.
Quay đầu lại mới phát hiện đĩa thịt thăn rán sốt cà chua vừa khéo xoay đến đúng trước mặt mình.
Chử Ưng thu tay lại, vẻ mặt thản nhiên: "Ăn chút đi."
Thấy Túc Nghệ cười tủm tỉm gắp thịt ăn, cả bàn người bất giác có cảm tưởng vừa bị tọng cả một vốc "cẩu lương" vào họng.
Lúc Lâm Hà quay về, mọi chuyện đã bình thường trở lại, chị ta vừa ngồi xuống liền nâng chén rượu lên đứng dậy: "Lam Lam vẫn là người mới, có thể tham gia đoàn phim lớn như thế này, thực sự phải cảm ơn phía mọi người đã ưu ái."
Từ Thiến Lam cũng đứng dậy theo ngay, lúng túng cười: "Vâng, trước xin kính đạo diễn Lý một ly."
Lý Mẫn không ham hố trò xã giao kiểu này nhưng không muốn phim còn chưa quay mà quan hệ với diễn viên đã sứt mẻ, bèn nâng chén nhấp hai nhấp với Từ Thiến Lam.
"Cả biên kịch nữa..."
Từ Thiến Lam cứ thế nâng chén kính hết đạo diễn tới diễn viên chính, từ diễn viên chính tới phía nhà đầu tư.
Cuối cùng, cô ta cũng kính rượu đến Chử Ưng.
Chử Ưng chẳng buồn nhìn lại: "Không cần, tôi không uống."
Giọng điệu của anh chẳng mấy thân thiện, Từ Thiến Lam lâm vào thế khó, lúng túng cầm chén rượu, đưa mắt nhìn Lý Mẫn cầu cứu.
Kỳ tổng đảo tròng mắt một vòng rồi cởi mở nói: "Ngài ấy xưa nay không uống rượu, không sao, có lòng là được rồi."
Từ Thiến Lam chúc rượu một vòng, gò má hây hây đỏ, ngượng ngùng quay về chỗ ngồi của mình.
Túc Nghệ chống cằm, thờ ơ ngồi xem.
Một bữa liên hoan của đoàn làm phim đang yên đang lành bỗng biến thành tiệc uống rượu tiếp khách, bao năm rồi, Lâm Hà này vẫn cứ y như vậy, chẳng thấy khác gì.
Điện thoại bỗng rung lên một tiếng.
Chử Ưng: "Em đừng kính rượu."
Chử Ưng: "Tửu lượng của em kém lắm."
Túc Nghệ đè ngón trỏ lên môi, bật một tiếng cười khẽ.
Túc Nghệ nương nương: "Không sao, uống say thì anh có thể đưa em về khách sạn."
Chử Ưng: "Không say cũng sẽ đưa em về."
"Tiểu Nghệ cười gì thế?" Ngô Kha hỏi.
Túc Nghệ cố nhịn cười, lắc lắc đầu: "Không có gì ạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!