Sau khi mọi người đã đi xa, Trĩ Nguyệt giằng tay khỏi Chu Thần Cảnh. Anh thôi không cười nữa, biết lúc nào nên dừng lại.
"Sao không cười nữa?" Trĩ Nguyệt khoanh tay hỏi.
Chu Thần Cảnh tiến một bước về phía trước, Trĩ Nguyệt lùi một bước lớn về phía sau, cảnh báo: "Không được lại gần em, em đang tức đấy."
Có ai đang tức giận mà lại nói ra như thế không chứ? Chu Thần Cảnh không nhịn được, bật cười thành tiếng.
"Cứ cười đi, cứ cười đi, anh chỉ biết cười nhạo em." Trĩ Nguyệt chỉ vào huyệt Thái Dương, "Anh cũng nên nói tốt cho em một chút chứ, không biết mẹ anh có thấy em không ổn chỗ nào không?"
Chu Thần Cảnh nắm lấy cổ tay Trĩ Nguyệt, kéo cô vào lòng, dỗ dành nhỏ nhẹ: "Không đâu, mẹ anh rất thích em."
Trĩ Nguyệt: "Ừm ừm ừm, anh cứ nói khoác đi, em nghe đây." Phải xem thử người đàn ông này có thể nói dối đến mức nào.
Chu Thần Cảnh đưa tay về phía cô, Trĩ Nguyệt biết anh định véo mặt mình nên né ra sau.
"Anh đưa em về." Chu Thần Cảnh đặt tay sau đầu cô, v**t v* nhẹ nhàng, như đang vuốt lông mèo, cách vuốt còn khá tốt, nếu không cô sẽ còn phản ứng dữ dội hơn.
Chu Thần Cảnh lái xe điện của Trĩ Nguyệt đưa cô về nhà.
Ngồi ở ghế sau, Trĩ Nguyệt ôm chặt lấy eo anh. Gió đêm mùa hè thổi thật mát mẻ. Khi đến nơi vắng người, cô giơ tay ra đón lấy làn gió.
Chu Thần Cảnh nhìn thấy động tác nhỏ của cô qua gương chiếu hậu, nhắc nhở: "Ngồi cho đàng hoàng."
Trĩ Nguyệt ôm lấy eo anh, nũng nịu: "Biết rồi, thưa chú cảnh sát."
Trĩ Nguyệt tựa vào bờ vai rộng của Chu Thần Cảnh, ngắm nhìn cảnh vật hai bên đường. Không khí thoang thoảng mùi mặn của biển. Cô áp mũi vào áo anh, anh vẫn đang mặc bộ đồng phục cảnh sát màu đen, vì ra ngoài vội nên chưa tháo phù hiệu. Trên áo ngoài mùi nước giặt tươi mát còn có mùi nước hoa của cô.
Khi người mình thích mang theo mùi hương riêng của mình, niềm vui thầm kín trong lòng cô dần tăng lên.
Xe dừng lại ở chỗ cũ, Chu Thần Cảnh xuống xe, chỉnh lại mũ bảo hiểm cho cô.
"Tối ngủ sớm, đừng thức khuya nhé." Chu Thần Cảnh dặn dò mỗi khi chia tay.
Trĩ Nguyệt thực sự rất thích thức khuya. Khi ở cùng nhau, anh còn có
thể trông chừng cô, mặc dù cô vẫn lén chơi điện thoại sau lưng anh. Ít ra anh còn có cách để cô ngủ sớm hơn, còn những lúc khác anh chẳng biết cô thức khuya đến mức nào.
Trĩ Nguyệt gật đầu đại khái: "Ừm ừm." Ngay sau đó, mặt cô bị véo lấy.
"Nói nghiêm túc đi." Chu Thần Cảnh véo nhẹ, cảnh báo.
Trĩ Nguyệt làm vẻ mặt uất ức như biểu tượng đậu nành đang khóc, bị véo mặt nên nói năng không rõ ràng: "Em biết rồi, anh thả em ra đi."
Chu Thần Cảnh khẽ nhếch môi cười, Trĩ Nguyệt luôn mang vẻ đáng yêu trên người.
Trĩ Nguyệt không vội về nhà, nắm tay Chu Thần Cảnh, tán gẫu cùng anh.
"Sao mẹ anh lại đến đây?" Trĩ Nguyệt cảm thấy bất ngờ về hoàn cảnh gia đình anh. Cô đoán được gia cảnh anh không tồi, nhưng không ngờ
mẹ anh cùng ngành với anh, điều này làm cô tò mò hơn về gia đình anh, đồng thời cũng nảy sinh chút lo lắng.
Chu Thần Cảnh: "Chỉ vì công việc cần đến đây một chuyến thôi, đừng lo."
"Em lo sao?" Trĩ Nguyệt rút tay lại, không thừa nhận nỗi lo lắng của mình.
Chu Thần Cảnh tiến lên ôm lấy cô. Trĩ Nguyệt cảm thấy hành động của anh có phần bất thường, nhưng không nói được chỗ nào không đúng, chỉ có một nỗi buồn mơ hồ quanh quẩn bên anh.
"Thật không muốn để em về." Chu Thần Cảnh thở dài nhẹ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!