Sau bữa ăn, Trĩ Nguyệt cảm thấy ngồi không yên, cô lấy cớ đi vệ sinh để chạy ra ngoài sân hít thở không khí.
Thượng Quan Dung gửi tin nhắn hỏi:[Tình hình thế nào? Có phát hiện gì mới không?]
Trĩ Nguyệt liếc nhìn tin nhắn, tựa vào lan can thở dài.
Thượng Quan Dung:[Chẳng lẽ tim chị đang rung động khó kiềm chế sao?]
Tim rung động…
Bây giờ trái tim cô có thể đập bình thường đã là điều tốt rồi, còn nói chi đến chuyện tình cảm nam nữ.
Kể từ khi nghe Trương Tùng nói câu đó trên xe, cô như bị ám, trong đầu xuất hiện cả đống suy nghĩ.
Vì cô mà từ bỏ tiền đồ? Đừng đùa nữa.
Cô không đáng giá đến thế. Không phải là cô tự coi thường bản thân, mà là mối quan hệ giữa họ chưa đủ sâu đậm để Chu Thần Cảnh từ bỏ tiền đồ vì cô.
Nhưng, cũng không phải là không có khả năng.
Mặc dù xác suất xảy ra chuyện này nhỏ đến mức có thể bỏ qua. Sự thật là nó đã xảy ra rồi.
Trĩ Nguyệt lo lắng Thượng Quan Dung không đợi được câu trả lời sẽ gọi điện cho cô, nên trả lời:[Anh ấy rất quan tâm chăm sóc, cũng rất bảo vệ chị, không cảm thấy khó chịu, hơn nữa không làm chị mất mặt trước bạn bè, ngược lại luôn đặt cảm nhận của chị lên hàng đầu.]
Những đánh giá trên đều xuất phát từ góc độ khách quan.
Chuyện của Chu Thần Cảnh thực sự khiến cô áp lực, nhưng cô không vì thế mà phủ nhận những điểm sáng của anh với tư cách là bạn trai.
Thượng Quan Dung:[Có vẻ anh ấy thực sự nghiêm túc với chị.] Trĩ Nguyệt nhìn câu này, giống như bị tuyên án tử hình.
Anh ấy, nghiêm túc. Chu Thần Cảnh, nghiêm túc. Phải làm sao đây…Thực sự vì cô mà từ bỏ cơ hội thăng chức, Trĩ Nguyệt sẽ cảm thấy vô cùng áy náy.
Trĩ Nguyệt đứng ngoài đón gió thêm hơn mười phút nữa, đợi đến khi cảm xúc bình tĩnh trở lại, cô đi qua hành lang dài quay về phòng riêng.
Trước cửa phòng.
Tay vừa đặt lên tay nắm cửa, cô nghe thấy tiếng cãi vã bên trong, qua cánh cửa nghe không được rõ lắm.
Trương Tùng nói giọng không vui: "Anh hai, hôm nay anh tìm tôi chỉ để nói chuyện này sao? Tôi sẽ không về đâu, anh chuyển lời cho ông nội tôi, bảo ông ấy đừng can thiệp vào chuyện của tôi nữa."
Không nghe thấy Chu Thần Cảnh trả lời, anh vốn là người bình tĩnh, cực kỳ kiềm chế và nội tâm, giọng nói không lúc to lúc nhỏ, ồn ào.
Trương Tùng: "Tôi đã trưởng thành, tôi có thể tự quyết định, đến thành phố Mông không chỉ vì anh, tôi… dù sao cũng muốn trải nghiệm ở thành phố Mông, không muốn về để họ sắp xếp. Tôi thích công việc ở tuyến đầu, còn Sở hay Cục thành phố, ai thích thì người đó đi."
Giọng Trương Tùng càng lúc càng lớn, Trĩ Nguyệt lo lắng họ cãi nhau, mặc dù Chu Thần Cảnh là người bình tĩnh, nhưng không có nghĩa Trương Tùng cũng thế, lỡ như nổi giận làm chuyện quá đáng thì sao.
Không suy nghĩ nhiều, Trĩ Nguyệt đẩy cửa vào, cố tình làm tiếng động tay nắm cửa thật to, để người bên trong biết cô đã đến, nhanh chóng chuyển chủ đề, kìm nén cơn giận.
Cửa mở ra, hai người ngồi về vị trí cũ, có thể thấy không khí trở nên tế nhị hơn so với trước khi cô rời đi.
Trĩ Nguyệt ngồi bên cạnh Chu Thần Cảnh, mỉm cười hỏi: "Sao nhìn em như vậy?"
Chu Thần Cảnh kéo ghế của Trĩ Nguyệt, kéo người cô về phía anh, gần như tay chạm tay.
Bàn tròn lớn còn nhiều chỗ trống, họ ngồi như vậy khiến Trĩ Nguyệt không thoải mái, tuy nhiên Chu Thần Cảnh thay đổi thái độ so với trước đây, cố tình không nhìn thấy vẻ mặt của cô, nhất định phải để cô ngồi sát bên anh, trái ngược với thái độ mạnh mẽ đó, anh vẫn dịu dàng hỏi cô còn muốn ăn gì không.
Trĩ Nguyệt không tiện hỏi nhiều, chăm chú ăn, cũng không dám nói chuyện với Trương Tùng nữa, chỉ trò chuyện với Chu Thần Cảnh.
May là không ngồi lâu, bữa tiệc kết thúc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!