Chương 98: Significant? (1)

[Thưởng thức lẫn nhau]

Một tay Cận Dập giữ lấy mắt cá chân Chu Tích Tuyết, nhẹ nhàng kéo cô lại gần. Cô bị anh đưa đến trước mặt, không thể phản kháng.

Mái tóc dài màu đen của cô trải ra trên ga giường trắng tinh, tạo nên một đường sóng gợn mềm mại như chuyển động chậm, hình ảnh ấy tạo ra sự tương phản thị giác mãnh liệt đến kỳ lạ.

Cũng giống như trạng thái hiện giờ của Chu Tích Tuyết — bên ngoài trông có vẻ yếu đuối, ngây thơ, nhưng sâu trong cô lại là một nội tâm cứng cỏi và dẻo dai đến không ngờ.

Cô không lạ gì những không gian kín bưng như thế này.

Cô vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên bị Chu Hàn Phi hãm hại rồi nhốt vào căn phòng nhỏ tối đen như mực — lúc đó, cô còn rất nhỏ, cả căn phòng như nuốt trọn lấy cô.

Ký ức đó, đến giờ vẫn không phai, cô co ro trong góc, ôm chặt lấy bản thân, run rẩy không ngừng, trong đầu chỉ mong có ai đó đến ở bên cạnh mình.

Cô không hy vọng được thả ra, chỉ cần không phải một mình đối mặt với bóng tối vô tận kia là đủ — bóng tối như cuốn lấy cô vào đáy biển sâu không thấy ánh sáng.

Cô rất cần một chỗ dựa.

Nhưng đáng tiếc, đến cuối cùng chẳng có ai xuất hiện. Cô chỉ có thể học cách tự mình dỗ lấy mình, tự nói với bản thân rằng: "Đừng sợ, chỉ là bóng tối thôi. Nhắm mắt lại ngủ một giấc, tỉnh dậy sẽ bình yên."

Nếu ngủ không được, cô lại thả trôi suy nghĩ, để trí tưởng tượng đưa mình đi khắp nơi.

Có lẽ chính vì như thế, dần dần Chu Tích Tuyết mới rèn luyện được một thứ dũng khí không giống người thường.

Căn phòng tối đến mức giơ tay không thấy năm ngón ấy cô còn từng bị nhốt qua, vậy thì hoàn cảnh hiện giờ — chẳng đáng để sợ hãi.

Ở đây cái gì cũng không thiếu, không khí ấm áp, đệm giường mềm mại.

Đông lạnh thế này, với tính cách ngày trước của cô, hoàn toàn có thể ở trong nhà cả tháng không ra ngoài.

Chưa nói tới tổn thương, hoàn cảnh này… thậm chí có thể nói là còn thêm chút thú vị?

Dù đang bị khóa chân, phản ứng đầu tiên của Chu Tích Tuyết vẫn là: Cận Dập sẽ không làm hại cô.

Mà sự thật, đúng là như vậy.

Nên nếu đổi góc nhìn mà nghĩ, đây chẳng phải chính là kiểu… kiểm soát chiếm hữu đầy mạnh mẽ mà cô thường tưởng tượng trong đầu sao?

Không ai biết, Chu Tích Tuyết thường hay mơ mộng rằng một ngày nào đó, mình sẽ được một người yêu đến mức không điều kiện — một tình cảm độc chiếm, trung thành tuyệt đối.

Dù cho cô không yêu người ấy, thì đối phương vẫn sẽ dùng tình cảm bền bỉ và chân thành để khiến cô dần dần chấp nhận.

Không nghi ngờ gì nữa, Cận Dập đang dần hiện thực hóa mọi ảo tưởng vặn vẹo nhất trong lòng Chu Tích Tuyết — về một tình yêu chiếm hữu, cố chấp, không lối thoát.

Anh xuất hiện, lấp đầy những khoảng trống tình cảm trong cuộc đời cô. Anh che chở và chăm sóc cô một cách cẩn thận, đáp ứng mọi yêu cầu của cô, giống hệt người mẹ quá cố của cô. Mỗi khi nhìn cô, ánh mắt anh luôn chứa đựng những cảm xúc phức tạp.

Việc hai người họ yêu nhau là điều tất yếu. Hai con người có tâm lý "b*nh h**n" lại bám chặt lấy nhau, cùng nhau ngưỡng mộ đối phương. Không một ai có thể hiểu nhau hơn họ, cũng không một ai có thể chia rẽ họ.

Cận Dập cúi đầu, cẩn thận kiểm tra xem chiếc xiềng xích trên mắt cá chân có làm da cô bị xước không.

Mấy tháng trước, mắt cá chân của cô từng bị bỏng. Sau khi miệng vết thương lành lại, vảy bong ra, để lại một vết sẹo mờ.

Anh luôn cảm thấy có lỗi về điều này, không kìm được mà cúi người xuống hôn nhẹ lên đó.

Chu Tích Tuyết đè nén sự xao động trong lòng, hỏi Cận Dập: "Tại sao lại mang xiềng chân cho em?"

"Không thể để em rời đi."

"Em đã nói, em sẽ không rời đi mà."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!