Chương 96: Shadows (1)

[Càng thích hơn!]

Chu Tích Tuyết ngàn vạn lần không thể ngờ Cận Dập lại trực tiếp phi trực thăng về nhà như vậy, cô thực sự bị kinh ngạc rồi.

Tiếng cánh quạt quay gào rú chói tai, tạo ra luồng khí mạnh mẽ, phác họa lên vóc dáng cao lớn vạm vỡ của anh, khiến khí chất của anh càng thêm đáng sợ.

Cùng lúc đó, trái tim cô cũng đập thình thịch.

Việc Chu Tích Tuyết nói ly hôn qua điện thoại chỉ là do tức giận nhất thời, sau đó nghĩ lại cô có chút hối hận.

Anh nhạy cảm, tự ti, đa nghi nhưng cũng yếu ớt. Giờ chắc anh lo lắng lắm. Nếu không, anh sẽ không dùng đến cái loại phương tiện khác thường như trực thăng như vậy để gấp gáp quay về.

Chu Tích Tuyết quay người lại, đối diện với chiếc camera giám sát treo ở góc tường. Cô lặng lẽ chờ ở đây, biết rằng Cận Dập nhất định sẽ tìm đến ngay lập tức.

Căn phòng này là nơi cô đã ở vào ngày đầu tiên bước chân vào tòa lâu đài, mọi thứ vẫn được giữ nguyên như mấy tháng trước. Nhưng hôm nay, tâm trạng của cô đã hoàn toàn khác.

Quả nhiên.

Rất nhanh, tiếng bước chân đang đến gần, dồn dập và nặng nề. Giống như một mãnh thú đang truy lùng con mồi trong bóng đêm, bầu không khí tràn ngập sự căng thẳng và bất an, khiến người ta tim đập nhanh hơn.

Chưa kịp để Chu Tích Tuyết đi đến cửa, một lực tác động mạnh mẽ đã làm cánh cửa phòng bật tung. Gần như chỉ trong tích tắc, Cận Dập lao nhanh đến trước mặt cô.

Chu Tích Tuyết còn chưa kịp nhìn rõ người trước mắt, đã bị một lực lớn ấn vào lòng ngực ấm áp.

Cái ôm thật chặt, khiến người ta nghẹt thở.

Vốn dĩ Cận Dập đã cao hơn Chu Tích Tuyết một cái đầu, giờ anh lại một tay giữ gáy, một tay ôm chặt cô, giam giữ cô trong vòng tay mình.

Cả khuôn mặt Chu Tích Tuyết vùi vào lồng ngực rắn chắc của anh, cô giãy giụa hai cái rồi đỏ bừng mặt.

"Ưm, mau buông em ra." Cô gần như không thở được.

"Không buông." Cận Dập đáp lại bằng giọng nói không thể chối từ, nhưng cơ thể anh lại run rẩy rõ rệt.

Nếu anh buông cô ra, liệu có phải cô sẽ rời đi ngay lập tức không?

Anh đang run rẩy, run rẩy dữ dội vì sợ hãi.

Sợ cô nói ly hôn, sợ cô rời đi, sợ cô bỏ rơi anh.

Chu Tích Tuyết định giải thích, nhưng Cận Dập không cho cô cơ hội. Nụ hôn của anh cuồng nhiệt và dồn dập, anh sợ cô sẽ nói ra những lời khiến anh run rẩy, nên cứ siết chặt lấy cô.

"Cận Dập, ưm, anh đừng mà," Chu Tích Tuyết không thể né tránh nụ hôn điên cuồng của người đàn ông này, cô đành vừa ngăn cản vừa đánh vào người anh.

Nhưng chẳng có tác dụng gì, cơ thể anh như được đúc từ gân thép, những cú đánh nhẹ của cô chẳng thể gây ra bất cứ tổn thương nào cho anh.

Bất đắc dĩ, Chu Tích Tuyết cắn mạnh một miếng. Trong khoảnh khắc, miệng cô tràn ngập vị máu tanh, đó là máu của anh.

Thế nhưng, cơn đau không khiến Cận Dập dừng lại, ngược lại, nụ hôn của anh càng lúc càng mãnh liệt hơn. Anh bế cô lên, ấn vào tường, siết chặt lấy cô.

Chu Tích Tuyết đành thỏa hiệp.

Cô ngoan ngoãn chấp nhận nụ hôn của anh, bàn tay nhẹ nhàng v**t v* lưng anh, cố gắng hết sức trấn an cảm xúc của anh.

Cách này có vẻ hữu dụng hơn việc giãy giụa vừa rồi, nụ hôn của anh dần dịu lại, và cuối cùng họ cũng có không gian để thở.

Một lúc lâu sau, anh mới từ từ lùi lại một chút, trán tựa vào trán cô.

Mắt Cận Dập đỏ hoe, lông mày cau lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!