Chương 8: Secret

["Chủ nhân, tôi đây."]

"Chị thật sự không sao mà."

Trong cuộc gọi video, Chu Tích Tuyết hết lần này đến lần khác trấn an cô em họ Lâm Mân và dì út Trần Duyệt Nghi, khẳng định rằng mình hiện tại rất an toàn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hơi thở thiếu nữ của Lâm Mân gần như chiếm hết màn hình điện thoại của Chu Tích Tuyết. Đôi mắt hạnh nhân to tròn, sống mũi cao, khuôn mặt trái xoan, đúng là một tiểu mỹ nữ không hơn không kém.

Hai chị em họ có ba phần tương tự nhau, đặc biệt là đôi mắt.

Không lâu sau, dì út đang bưng ly nước cũng hé nửa khuôn mặt vào màn hình. Dì út trông trẻ hơn tuổi và có vài nét giống mẹ của Chu Tích Tuyết.

Thoáng nhìn qua, ba người trong video này có đôi mắt trong veo giống nhau đến ngỡ ngàng.

Lâm Mân vẫn có vẻ không yên tâm lắm, hỏi: "Thật không đó chị? Chị ơi, chúng ta là người một nhà, chị từ nhỏ đã sợ phiền phức, bị lũ khốn nhà họ Chu bắt nạt cũng không nói với chúng em. Giờ đây họ còn làm quá đáng như vậy, dám đưa chị ra nước ngoài! Chị có khó khăn gì cứ nói cho chúng em biết, chúng em nhất định sẽ tìm cách giúp!"

Dì út cũng lo lắng không nguôi: "Tích Tích, con đừng lo lắng gì cả, cứ nói hết cho chúng ta biết!"

Sau khi mất tích thì có thể lập tức báo cảnh sát.

Lâm Mân và mẹ cô ấy vì lo lắng cho sự an toàn của Chu Tích Tuyết, quả thực đã lập tức đi báo cảnh sát. Nhưng ai ngờ được, cảnh sát trực tiếp đến nhà họ Chu để điều tra kỹ lưỡng tình hình. Kết quả điều tra, ngược lại lại cáo buộc Lâm Mân báo án giả.

Sức ảnh hưởng của nhà họ Chu ở Cảng Thành không phải chuyện nhỏ, chỉ trong nửa đầu năm nay, nhà họ Chu đã đóng góp 25% tổng thu nhập thuế cho Cảng Thành, có thể nói là một gia đình giàu có nộp thuế lớn. Mặc dù không thể nói là cấu kết giữa giới kinh doanh và quan chức, nhưng cái vòng này quá nhỏ, nhà họ Chu và lãnh đạo cục cảnh sát đương nhiên là có quen biết.

Xét cho cùng, người nhà họ Chu đều nói Chu Tích Tuyết không mất tích, Lâm Mân là người ngoài thì lời nói cũng chẳng có sức thuyết phục gì.

Chu Tích Tuyết cũng đã đoán trước vụ án này sẽ không thành công.

Có điều, hiện tại cô đang ở đây rất ổn, cũng coi như là gián tiếp tránh xa những bộ mặt đáng ghét của nhà họ Chu, không biết có được coi là trong họa có phúc hay không.

"Hay là, chị dẫn hai người đi thăm quan một vòng lâu đài cổ nhé, nơi này thật sự rất đẹp," Chu Tích Tuyết thuận thế chuyển sang chuyện khác.

Lâm Mân tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Giờ này mà chị còn có tâm trạng đi dạo sao?"

"Không xem thì phí sao."

Đúng lúc mặt trời lặn, ánh nắng vàng cam từ những ô cửa kính màu sặc sỡ chiếu vào, khúc xạ thành những vầng sáng kỳ ảo trong lâu đài cổ.

Nếu ở trong nước, kiến trúc kiểu này chắc chắn đã sớm thu phí tham quan rồi.

Chu Tích Tuyết mới ở lâu đài cổ hai ngày mà đã có thể xác định mình rất thích nghi với cuộc sống nơi đây. Không chỉ thích nghi, thậm chí còn cực kỳ yêu thích.

Nơi này xa rời phố xá ồn ào, phong cảnh đẹp, kiến trúc xinh xắn, lại có người tỉ mỉ chăm sóc ba bữa ăn cho cô.

Quả thực là cuộc sống mà mọi cô gái "nằm yên" đều mơ ước!

Nếu ở đâu cũng là "nằm yên", thực sự để cô chọn, cô thà nằm ở đây còn hơn là ở nhà họ Chu.

Và hiện tại cô còn là vợ hợp pháp của Cận Dập, càng có thể danh chính ngôn thuận mà ở lại đây.

Có điều, trong lòng Chu Tích Tuyết cũng hiểu rõ, cuộc hôn nhân này có lẽ sẽ không kéo dài quá lâu, việc cô ở lại đây cũng chẳng phải là kế lâu dài, nhưng hiện tại cô lười nghĩ quá nhiều. Đã đến đây rồi, cứ coi như là đi du lịch nước ngoài, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô ra nước ngoài. Hơn nữa, đất nước Z từng là một quốc gia cô khao khát được đến, cô cũng từng nghĩ đến việc du học ở đây.

Hiện tại cô đang có chút tiền, một mình sống ở nước Z hoàn toàn không thành vấn đề.

Cứ đi đến đâu hay đến đó vậy.

Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng.

Chu Tích Tuyết khá lạc quan, cầm điện thoại lên, dẫn Lâm Mân và dì út cùng tham quan lâu đài cổ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!