[Báo cảnh sát]
Cận Dập dần dần bình tĩnh trở lại.
Chu Tích Tuyết lại chậm chạp không thể bình tĩnh nổi.
Rất khó để nói đây có phải là cảm giác rung động của con tim hay không, bởi vì từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng thấy một người đàn ông nào vừa mắt cả. Ở một khía cạnh nào đó cô quả thật là một người "mê nhan sắc", dù là chơi game hay xem truyện tranh, anime, cô luôn thích chọn những nhân vật có giá trị nhan sắc cao.
Nhưng trong cuộc sống thực tế lại chưa bao giờ nhìn mặt mà bắt hình dong.
Nói đến nhan sắc cao, Chu Văn Hạo – ba của Chu Tích Tuyết, khi còn trẻ tuyệt đối là một người đẹp trai "độc nhất vô nhị". Ngay cả bây giờ ở tuổi 50, ông ấy vẫn là một "ông chú" có nhan sắc nổi bật trong giới.
Đáng tiếc, người này chỉ có vẻ ngoài hiện đại, nhưng tư tưởng lại cực kỳ cổ hủ. Trọng nam khinh nữ, gia trưởng, thậm chí còn bạo hành gia đình.
Chu Văn Hạo gần như hội tụ đa số khuyết điểm của đàn ông, nhưng trớ trêu thay, sự nghiệp của ông ta lại thuận buồm xuôi gió, trong mắt người ngoài không nghi ngờ gì là một người thành công điển hình.
Thế giới bên ngoài luôn đặc biệt bao dung đối với một người đàn ông thành công trong sự nghiệp, những "khuyết điểm nhỏ" đó dường như chẳng đáng để nhắc đến.
Trong tình huống bình thường, người cha trong mỗi gia đình đều là người khác giới đầu tiên mà một người phụ nữ tiếp xúc.
Một người cha tốt ảnh hưởng đến người phụ nữ ở nhiều khía cạnh, tác động ấy còn kéo dài cả đời. Từ những điều nhỏ như quan niệm chọn bạn đời, quan điểm về tình yêu và hôn nhân, cho đến những điều lớn hơn như cách đối nhân xử thế, phẩm hạnh.
May mắn thay, Chu Tích Tuyết có một người mẹ tốt.
Mẹ của cô dịu dàng, chu đáo và kiên cường.
Nhưng người mẹ hiền thục hiểu chuyện ấy cuối cùng vẫn gục ngã dưới tay bệnh tật, buông tay lìa đời khi còn quá trẻ.
Nghĩ đến mẹ, Chu Tích Tuyết không khỏi cảm thấy buồn bã. Cô bình thường vô tư, không bận tâm đến chuyện gì, sống hồn nhiên vô lo. Thế nhưng, cứ hễ chuyện gì liên quan đến mẹ là tim cô lại như trống rỗng, ngay sau đó toàn bộ cơ thể cũng như ngâm trong nước lạnh, cứng đờ và tê dại.
Năm mười tuổi, mẹ cô mất, cô liền trở thành đứa trẻ không ai yêu thương.
Chu Tích Tuyết mười tuổi đã hiểu rõ mọi chuyện, nhìn bố cưới thêm một người vợ, nhìn anh kế công khai chiếm lấy nhà cô, nhìn mẹ kế và bố lại sinh thêm một cậu con trai.
Cô trở thành sự tồn tại ít giá trị nhất trong căn nhà này, giống như hạt bụi lơ lửng trong không khí, không được Chu Văn Hạo yêu mến, bị người hầu thờ ơ, bị anh kế bắt nạt hết lần này đến lần khác.
Giá như mẹ cô còn sống thì tốt biết mấy.
"Tách."
Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống trên bờ má trắng nõn của Cận Dập.
Giọt nước mắt tưởng chừng vô nghĩa ấy lại như nặng tựa ngàn cân, thức tỉnh Cận Dập.
Anh lại lần nữa mở mắt ra, ánh mắt đã không còn sắc bén đáng sợ như vừa rồi.
Cận Dập có thể cảm nhận rõ ràng mình đang tựa vào một vòng ôm mềm mại và ấm áp.
Một mùi hương thoang thoảng nhẹ nhàng vương vấn bên anh, khiến anh như đứa trẻ trong nôi, được nâng niu, che chở.
Nước mắt làm mờ tầm nhìn của Chu Tích Tuyết, đến nỗi cô không nhận ra Cận Dập vẫn luôn lặng lẽ nhìn mình.
Ánh mắt anh phức tạp, vẻ mặt khó phân biệt.
Đối với người phụ nữ trước mắt, anh không thể hiểu nổi.
Cho đến khi Cận Dập cất lời:
"Cô khóc cái gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!