[Anh khao khát được vỗ về!]
Khi rời khỏi trung tâm thương mại, thành phố đã khoác lên mình ánh đèn neon rực rỡ của màn đêm, tạo nên một phong cách hoàn toàn khác biệt so với ban ngày.
Đống đồ lớn nhỏ đã được nhân viên đưa ra tận xe, giảm bớt rất nhiều gánh nặng cho họ.
Mua sắm một loạt thứ linh ta linh tinh như vậy, tâm trạng Chu Tích Tuyết rõ ràng là vô cùng tốt. Cô lặng lẽ tính nhẩm tổng chi phí của các món đồ đã mua hôm nay.
Danh sách mua sắm dài dằng dặc ấy vẫn nằm trong tay Chu Tích Tuyết, trên đó là một chuỗi con số dài dằng dặc đáng sợ.
Trên cơ bản, những thứ mua về đều là đồ của Chu Tích Tuyết, đồ của Cận Dập chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nói đúng hơn, đồ của anh chỉ có một hộp, thậm chí món đó hai vợ chồng có thể dùng chung…
Là vợ chồng, cả hai đều không có kinh nghiệm về chuyện này nên ở khu đồ dùng người lớn họ có vẻ hơi bỡ ngỡ. Một hộp đồ dùng hai chiếc được đặt vào một góc xe mua sắm, vô cùng kín đáo.
Hóa đơn mua sắm này được Cận Dập quẹt thẻ thanh toán. Anh lúc đó thậm chí còn không xem hóa đơn, không đối chiếu, cũng không quan tâm tổng số tiền là bao nhiêu, hệt như một kẻ ăn chơi trác táng chẳng có khái niệm gì về tiền bạc. Điều này lại khiến Chu Tích Tuyết đứng bên cạnh vô cùng phấn khích. Cô thầm nghĩ, thì ra đây chính là cảm giác tiêu tiền của chồng mình sao? Sướng quá đi mất!
Hành trình mua sắm này dường như mới chỉ là bắt đầu. Tiếp đó, chỉ cần Chu Tích Tuyết tỏ ra hứng thú với món hàng nào trong tủ kính, Cận Dập sẽ lập tức mua mua mua không ngần ngại.
Các nhân viên bán hàng trong quầy hàng xa xỉ đều rất tinh ý. Vài ngày trước, vị nam sĩ đẹp trai này đã đến mua sắm một lần. Anh dứt khoát, ít lời, nhìn trúng món nào là quẹt thẻ mua ngay, không cần thử, cũng không cần nhân viên tư vấn. Chỉ trong vài phút, doanh số bán hàng đã tăng vọt.
Nếu ngày nào cũng gặp được những khách hàng lớn như thế này, hẳn là họ đến nằm mơ cũng phải cười tỉnh cả ngủ mất.
Mà lúc này đây, bên cạnh anh là một người phụ nữ xinh đẹp. Nhìn cách họ ở bên nhau, có vẻ hai người rất thân mật.
Trên thế giới này, phụ nữ luôn là lực lượng mua sắm tiêu dùng chủ chốt. Chỉ khi nắm bắt được tâm lý của phụ nữ, người ta mới có thể thực sự chiếm lĩnh thị trường.
Nhân viên bán hàng ngay lập tức tập trung vào Chu Tích Tuyết, ân cần phục vụ và nhiệt tình giới thiệu sản phẩm.
Chu Tích Tuyết cảm thấy rất sảng khoái. Cô chỉ cần nhìn trúng món gì, món đó sẽ được đưa đến tận tay mà không cần phải lo trước lo sau như trước.
Thế nhưng, cô nhanh chóng bình tĩnh lại. Từ nghèo thành giàu thì dễ, nhưng nếu sau này phải quay lại cuộc sống khổ cực tằn tiện kia, chắc chắn cô sẽ hụt hẫng biết bao!
Không thể mua thêm nữa!
Chu Tích Tuyết kịp thời kiềm chế bản thân, đẩy Cận Dập ra khỏi trung tâm thương mại.
Cận Dập một tay xách túi lớn túi nhỏ, tay còn lại không quên nắm chặt lấy Chu Tích Tuyết. Rõ ràng buổi chiều khi hai người mới nắm tay nhau, anh còn chưa quen, nhưng chỉ sau vài tiếng đồng hồ, anh đã nắm mãi thành quen, cứ như bàn tay của họ sinh ra để dính chặt vào nhau vậy, không thể tách rời dù chỉ một phút.
Chu Tích Tuyết không khỏi cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người. So với việc mua sắm điên cuồng lúc nãy, khoảnh khắc này càng làm trái tim cô rung động. Tay cô được anh nắm chặt, được bao bọc, che chở như một đứa trẻ, mang lại cho cô cảm giác an toàn vô cùng.
Trên mảnh đất xa lạ này, nếu là Chu Tích Tuyết của ngày xưa, cô chắc chắn sẽ cảm thấy lo lắng, bất an. Thế nhưng hiện tại, cô lại thấy vô cùng yên lòng.
Lúc này, họ đang đứng ở vị trí đắt đỏ ngay quảng trường của trung tâm thương mại, xung quanh là những biển quảng cáo sặc sỡ của các thương hiệu xa xỉ.
Kiến trúc cổ kính ban ngày, khi màn đêm buông xuống lại biến thành một thành phố ma mị với những ánh đèn lộng lẫy, rực rỡ sắc màu.
Chu Tích Tuyết dừng bước lại, nhìn quanh bốn phía, ánh đèn rực rỡ khiến cô hoa cả mắt, không biết nên nhìn vào đâu.
Cùng lúc đó, cô cảm thấy như có một đôi mắt đen láy đang dõi theo mình.
Cảm giác bị theo dõi này đã âm ỉ từ buổi chiều, đặc biệt là khi ở trong siêu thị. Dù người đó dường như chỉ cách cô vài bước chân, nhưng mỗi lần Chu Tích Tuyết quay đầu lại đều không thấy có gì bất thường.
Giờ đây, cảm giác bị theo dõi đó vẫn còn.
Có phải cô quá nhạy cảm không?
Chu Tích Tuyết định hỏi Cận Dập xem anh có cảm nhận được điều gì không, nhưng vừa ngẩng đầu lên, cô thấy Cận Dập đang chăm chú nhìn một màn hình quảng cáo điện tử cách đó không xa.
Trên màn hình đang chiếu quảng cáo về một chú chó robot thông minh. Đoạn quảng cáo rất thú vị, chỉ là một phim ngắn khoảng 30 giây. Nội dung đại khái là chú chó robot ngốc nghếch liên tục bị con người vứt bỏ, rồi từ đó không ngừng đột phá bản thân, trở nên thông minh hơn, đến cuối cùng gần như có thể sánh ngang với một chú chó thật.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!