Chương 47: Sing (2)

Nghĩ đến việc hôm nay sắp được ra ngoài, Chu Tích Tuyết càng thấy vui vẻ phấn chấn, cả người nghịch ngợm hơn hẳn.

Tiếc là hôm nay không có đồ trang điểm, nhưng cô vẫn rất muốn trang điểm.

Dù là một "trạch nữ"* chính hiệu, nhưng mỗi lần ra ngoài cô đều trang điểm rất tỉ mỉ và tinh xảo. Có lẽ do từ nhỏ từng học hội họa, cô trang điểm luôn rất đẹp. Trước đây khi tham gia triển lãm tranh, cô còn giúp người khác trang điểm nữa.

(*Hay ru rú trong nhà)

Mặt khác, mỗi lần thay đổi phong cách trang điểm, Chu Tích Tuyết lại có cảm giác như đeo một chiếc mặt nạ, khiến cô cũng trở nên tự tin và mạnh dạn hơn hẳn.

Thật may, hôm nay trong danh sách mua sắm có rất nhiều món đồ trang điểm!

Từ khi bước vào đây đến giờ cô còn chưa từng tiêu tiền đâu đó.

Ngoài chuyện đó ra, Chu Tích Tuyết còn tính đi mua một ly trà sữa mà cô đã thèm bấy lâu. 

Cô tra trên mạng thì biết trong nội thành có khu phố người Hoa, hơn nữa ở các trung tâm thương mại lớn đều có các tiệm trà sữa của Trung Quốc. 

Thật tốt quá! 

Lần này họ đi bằng một chiếc xe việt dã to lớn, hầm hố. Thân xe màu đen nhám, nhìn kích cỡ thôi cũng đủ thấy sự bề thế, khí phách của nó. 

Ngoài ra, trong gara của Cận Dập còn có hai chiếc xe khác: một chiếc xe bán tải và một chiếc xe máy. Trông có vẻ rất thiết thực. 

Điều này khiến Chu Tích Tuyết nhớ đến chiếc xe thể thao đầu tiên trong đời mình. 

Chiếc xe đó tuy là món quà sinh nhật mà cô năn nỉ Chu Văn Hạo mới có được, nhưng cô cũng chẳng thấy thích nó bao nhiêu. Dù sao thì xe thể thao mỗi lần đi ra ngoài đều quá phô trương, ai cũng biết cô là đại tiểu thư không được sủng ái của nhà họ Chu. 

Sau này, chiếc xe đó liên tục hỏng hóc, cô đơn giản là không lái nữa. 

Có một dạo Chu Tích Tuyết thiếu tiền, còn từng nghĩ đến chuyện bán chiếc xe đó. Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, dù sao thì chiếc xe thể thao đó cô chỉ có quyền sử dụng, chứ không có quyền sở hữu thật sự.

Chiếc xe của Cận Dập quá cao, Chu Tích Tuyết cần bệ đỡ mới có thể bước lên. Nhưng chưa kịp khó khăn trèo lên thì người phía sau đã một tay bế cô lên.

Anh rất chu đáo, đứng ở cửa xe cúi người vào, tự tay thắt dây an toàn cho cô.

Hôm nay trời nắng đẹp, Cận Dập không biết lấy đâu ra một chiếc mũ rơm đan, đội lên đầu Chu Tích Tuyết.

Người ở rất gần, hơi thở của anh quấn lấy cô.

"Cảm ơn chồng yêu nhé," Vẻ mặt Chu Tích Tuyết tinh nghịch, xoa đầu Cận Dập.

Do cái "chạm" của cô, người trước mặt khựng lại một chút, có vẻ rất hưởng thụ, giống một con mèo lớn lười biếng, cứ như muốn dính chặt lấy cô không rời. 

Chu Tích Tuyết đành phải đẩy anh: "Đi nhanh thôi." 

Lúc này Cận Dập mới quay đầu về phía ghế lái. 

Anh cao lớn vạm vỡ, kích cỡ chiếc xe này rất hợp với vóc dáng của anh, anh nhảy lên xe một cách dứt khoát, động tác rất phóng khoáng. 

Từ đây đến nội thành, lái xe mất khoảng một tiếng rưỡi. 

Suốt dọc đường, Cận Dập khá trầm mặc. Không biết từ lúc nào, trong miệng anh ngậm một viên kẹo trái cây, má phải hơi phồng lên. Vốn dĩ anh đã là người ít nói, lúc này lại càng chuyên tâm lái xe.

Gần đây thường có động vật hoang dã qua lại, nên phải luôn chú ý tình trạng đường sá và phán đoán trước.

Bên kia, Chu Tích Tuyết lướt điện thoại, thấy cô em họ Lâm Mân đã gửi một loạt tin nhắn cho cô từ 8 giờ sáng. 

[Chị! Rốt cuộc tình hình thế nào! Vậy lần này chị đi nước Z thật ra là để kết hôn hả?] 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!