Chương 46: Sing (1)

[Ngày lành]

Đến gần giữa trưa, Chu Tích Tuyết cuối cùng cũng tỉnh giấc.

Vừa mở mắt, cô đã nghe thấy người đang đứng bên giường, không biết đã nhìn chằm chằm cô bao lâu, cất tiếng: "Tỉnh rồi à?"

Chu Tích Tuyết dụi dụi mắt, vừa định nói chuyện thì Cận Dập đã ghé sát lại. Anh nhìn thẳng vào môi cô, mục đích vô cùng rõ ràng.

Chu Tích Tuyết nhanh tay lẹ mắt, một tay đặt lên ngực Cận Dập, một tay che miệng, hỏi nhỏ: "Anh muốn làm gì?!"

"Hôn em."

"?" Sáng sớm mới tỉnh giấc mà ai lại đi hôn môi chứ!

Chu Tích Tuyết tỏ vẻ cự tuyệt. 

Tối qua họ đã hôn đủ lâu rồi! 

Môi cô đã bị m*t đến tê dại cả rồi!

Cận Dập híp mắt lại, giọng nói dường như có chút ai oán: "Em đã đồng ý hôm nay sẽ hôn tiếp mà."

Tối qua, sau khi Chu Tích Tuyết kết thúc cuộc gọi với Lâm Mân, cô đã bị Cận Dập ôm trở lại giường tiếp tục hôn.

Ngay từ đầu Chu Tích Tuyết còn thấy hứng thú dâng trào, nhưng sau hơn một tiếng đồng hồ, cô thật sự không chịu nổi nữa, đưa tay đấm vào ngực Cận Dập, muốn anh dừng lại.

Cận Dập hôn như muốn nuốt chửng cô vậy, không chỉ m*t chặt đầu lưỡi khiến cô tê rần, mà còn gần như cắn rách cả môi dưới của cô.

Kỹ thuật hôn còn chẳng ra gì, tệ đến mức muốn bỏ về nhà. Chẳng hiểu sao, người này cứ như bị nghiện, hôn thế nào cũng không đủ.

Chu Tích Tuyết thật sự hết cách, đành tạm hoãn lại, hứa với anh ngày mai tiếp tục.

Cận Dập, trong chuyện đó thoạt nhìn cứ như một cậu trai chưa có kinh nghiệm, nhưng đôi khi lại trở nên bá đạo đến mức mang dáng vẻ đàn ông trưởng thành.

Sự đối lập mãnh liệt đó luôn thật sự khiến Chu Tích Tuyết rung động.

"Không phải… ít nhất cũng để em rửa mặt trước đã chứ?" Cô vừa nói vừa dịch người lại gần, đối diện với cảm giác áp lực mạnh mẽ toát ra từ Cận Dập, có phần hơi bất lực.

"Không cần."

"Vậy thì không được, chuyện này em quyết định. Anh không thể ép em làm những việc em không muốn."

Cận Dập nghe vậy trầm ngâm trong chớp mắt, rồi thấp giọng nói: "Lại đây."

Chu Tích Tuyết thấy Cận Dập giống như một con sói dữ không chịu buông tha, liền yếu ớt nói: "Em không qua." 

"Anh bế em đi rửa mặt."

Anh lại cực kỳ kiên nhẫn, dù thoạt nhìn như một con sói dữ tợn, nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ trong trẻo vô hại. Như thể chuyện hôn môi này, trong mắt anh không hề mang chút sắc dục nào, chỉ đơn giản như đang ăn một viên kẹo mình yêu thích. 

Chu Tích Tuyết quyết định tin Cận Dập một lần, dịch người về phía anh.

Rất nhanh, cô bị anh bế lên, rồi lập tức đi thẳng về phía phòng tắm. 

Mắt cá chân của Chu Tích Tuyết đã bắt đầu lên da non, không cần băng bó nữa. Tuy vậy, vẫn phải cẩn thận khi di chuyển, tránh để vết thương bị cọ rách.

Cô không hề hay biết, rạng sáng lúc ngủ say, chính Cận Dập là người đã nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ cho cô, động tác cực kỳ dịu dàng.

Về phần Cận Dập, bản thân anh cũng chưa ý thức được rốt cuộc cảm giác của mình với Chu Tích Tuyết là gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!