Lúc này, Chu Tích Tuyết mới cuối cùng nhìn rõ trang phục của Cận Dập sau khi tắm.
Hai người mặc cùng một kiểu đồ ngủ, đều là lụa tơ tằm màu khói bụi.
Cô mặc váy hai dây, còn anh là áo dài tay và quần dài. Nhìn qua cứ như đồ đôi.
Chu Tích Tuyết khẳng định Cận Dập chắc chắn là cố ý.
Hừ, đúng là học nhanh như quỷ.
Bắt chước cách ăn mặc của cô thì thôi đi, anh còn cố tình không cài hết nút áo, để lộ một khoảng da thịt trước ngực.
Chu Tích Tuyết trong lòng thoáng hiện lên ý nghĩ nửa như làm nũng, nửa như trêu chọc, cả người theo đó cũng dần thư giãn hơn nhiều.
Cũng may là Cận Dập bây giờ không còn giữ cái dáng vẻ lạnh lùng như băng nữa, khóe môi cong cong, nở nụ cười có chút lười biếng lại hơi hư hỏng.
Chính nụ cười hiếm thấy ấy khiến lòng Chu Tích Tuyết mềm nhũn.
Thật ra, Cận Dập hoàn toàn không cố ý trêu ghẹo cô. Chỉ là vì khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, khiến anh dần dỡ bỏ mọi phòng bị, một cách rất tự nhiên mà để lộ ra mặt dịu dàng, vô hại nhất của mình.
Dù sao, anh vẫn là một người đàn ông, bản năng vốn đã mang theo h*m m**n chinh phục.
Chu Tích Tuyết lại lần nữa thử giật lấy cái nĩa trong tay anh, nhưng vẫn bị cánh tay dài của anh tránh đi.
Cô tức đến mức muốn thổ huyết, lập tức cúi đầu cắn một cái ngay vào yết hầu anh.
Chỉ nghe thấy một tiếng "Xi ——" trầm thấp vang lên từ cổ họng, nụ cười trên mặt anh cũng dần cứng lại.
Cận Dập cúi đầu nhìn Chu Tích Tuyết, đôi mắt xanh lam ngập tràn khao khát.
Anh đưa tay giữ lấy sau gáy cô, như thể hy vọng cô cắn mạnh thêm một chút nữa.
Đáng tiếc, cô rất nhanh đã buông ra, cả người cũng lui lại.
Chu Tích Tuyết cũng nhanh chóng nhận ra mình vừa rồi có hơi quá đà — cô rất rõ anh không chịu nổi kiểu trêu chọc như thế.
Nhưng khi đang đùa, chuyện vượt giới hạn là điều khó tránh, đâu thể hoàn toàn trách cô được.
Cô ngẩng đầu, cẩn thận nhìn về phía anh, đúng lúc bắt gặp ánh mắt anh nhìn lại.
"Được rồi, không đùa nữa, ăn cơm thôi."
Chu Tích Tuyết nói một cách nhẹ nhàng, nhưng tim trong ngực lại đập thình thịch như trống trận.
Bầu không khí ái muội giữa hai người dường như bao trùm cả căn phòng, khiến lòng người mơ hồ xao động, nhưng lại không ai dám hành động bừa.
Cận Dập hiển nhiên không hứng thú với chuyện ăn uống, anh mở khóa điện thoại đặt trên bàn ăn, rồi bất chợt nói một câu:
"Thông tin liên quan đã được đưa lên rồi."
Anh vừa nói xong liền đưa điện thoại cho Chu Tích Tuyết. Trên màn hình là tin tức mới nhất do đơn vị truyền thông uy tín nhất khu vực đăng tải:
[Vụ án mạng tại quán ăn đã được phá! Cảnh sát lần theo manh mối do một người dân cung cấp, thành công xác định nơi ẩn náu của hung thủ]
Chu Tích Tuyết nhận lấy điện thoại, nhanh chóng lướt qua nội dung.
Trong đó có một đoạn viết: "Cảnh sát đã phá án thành công nhờ sự giúp đỡ của một người dân nhiệt tình."
Để đảm bảo quyền chủ động và uy tín của cơ quan điều tra, các thông tin chi tiết liên quan tạm thời chưa được công bố.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!