["Không được đi."]
Chu Tích Tuyết cũng không hiểu tại sao mình lại làm như vậy, tóm lại, mọi hành động của cô đều là theo bản năng, tự sâu trong tiềm thức thúc đẩy.
Có lẽ, cô đã sớm muốn làm thế rồi.
Với nụ hôn này, ngay từ đầu cô không hề có chút d*c v*ng nào, đơn giản chỉ là muốn xoa dịu vẻ ngoài lạnh lẽo, tổn thương của anh, mong có thể mang lại cho anh chút ấm áp.
Nhưng rất nhanh, tất cả dường như bắt đầu trượt khỏi tầm kiểm soát.
Cô cảm nhận được trên môi anh có một vị ngọt nhè nhẹ, như đang dụ dỗ cô dùng đầu lưỡi khẽ mở đôi môi anh ra, để có thể cảm nhận nhiều hơn hương vị ngọt ngào từ sâu bên trong.
Giống như khi cô tình cờ tìm thấy viên kẹo được giấu dưới gối, lúc nào cũng không kiềm được mà bóc lớp vỏ rồi lén lút ăn hết viên kẹo ấy.
Gần đây, mấy viên kẹo ấy đang vơi đi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Đặc biệt là hôm qua, vừa vẽ tranh, cô vừa ngậm kẹo, lúc nào không hay lại ăn rất nhiều. Những mẩu giấy gói kẹo được cô gấp lại gọn gàng, dự định dùng để gấp hạc giấy.
Lần trước cô có gấp một con hạc giấy, đến giờ vẫn luôn được Cận Dập giữ lại. Nhìn dáng vẻ của anh, chắc hẳn là rất thích.
Nói ra thì, trong ngăn kéo bàn làm việc đã có hơn mười con hạc giấy cô gấp, lần sau có thể xếp thành một tạo hình độc đáo để tặng anh.
"Anh ăn kẹo hả?"
Cô khẽ ngậm lấy môi anh, nhẹ giọng hỏi. Nhưng anh không trả lời.
Chu Tích Tuyết cảm nhận rất rõ toàn thân Cận Dập khẽ run, hơi thở anh trở nên dồn dập trong khoảnh khắc, cánh tay ôm cô cũng siết chặt hơn.
Cùng lúc đó, trong lòng cô dâng lên một cảm giác mềm mại tê dại, cả người như hóa thành bông, vô thức áp sát vào anh, gần như đem toàn bộ trọng lượng cơ thể dồn lên người anh.
Về chuyện hôn, Chu Tích Tuyết gần như không có chút kỹ xảo hay kinh nghiệm nào. Lần trước cô đưa viên kẹo trong miệng mình sang miệng anh, cũng chỉ là tình cờ mà chạm được chút dư vị ngọt ngào của nụ hôn đầu tiên.
Nhưng lần này thì khác, cô hoàn toàn không biết phải tiếp tục như thế nào.
Đôi môi vẫn dán lên môi anh, cô theo bản năng nhắm mắt lại, toàn bộ cảm giác đều bị hơi thở anh bao trùm — nóng bỏng, mãnh liệt.
Rõ ràng là cô đang nắm thế chủ động, vậy mà lại giống như không thở nổi, tim đập hỗn loạn không kiểm soát.
Cùng lúc ấy, nhịp tim anh cũng cộng hưởng với cô.
Cận Dập không ngờ cô lại chủ động hôn anh như vậy.
Vừa từ bên ngoài trở về, điều duy nhất xuất hiện trong đầu anh chỉ là bản năng—muốn gặp cô, muốn ôm lấy cô, muốn cô ôm anh thật chặt.
Nếu có thể, anh còn hy vọng cô có thể mạnh mẽ cắn anh một cái, bất kể là ở ngực hay bất cứ chỗ nào.
Bấy lâu nay, anh đã quen dùng cảm giác đau đớn để xác nhận rằng mình vẫn đang tồn tại.
Nhưng vết thương do cô gây ra lại hoàn toàn khác với những tổn thương anh từng chịu. Nó không chỉ khiến anh càng cảm nhận rõ sự tồn tại của bản thân, mà còn khiến anh thấy mình như đang sống thật sự.
Khoảnh khắc cô hôn anh, trong thế giới của Cận Dập chỉ còn lại hai người bọn họ.
Bàn tay anh vô thức siết chặt cô hơn, một cảm xúc khó hiểu trào lên khiến anh gần như muốn nuốt chửng cô vào bụng—
Chiếm lấy cô, ăn trọn cô,
Uống cạn máu cô, hút cả tủy xương cô.
Chỉ là, ý nghĩ ấy vừa lóe lên trong đầu thì lập tức bị anh phủ định.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!