Chương 4: Spirit

[Sao cô còn chưa cút?]

Đôi mắt xanh thẳm sâu hun hút của Cận Dập lại một lần nữa mê hoặc Chu Tích Tuyết.

Hàng mi dài buông xuống không che giấu được ánh sáng trong đôi mắt ấy, như những viên đá quý màu xanh lam lấp lánh trong đêm tối sâu thẳm, bên cạnh đồng tử tựa như những mảnh cực quang huyền ảo.

Đẹp đến mức khiến người ta say đắm và lún sâu vào.

Trong số bạn bè của Chu Tích Tuyết ở Cảng Thành, không thiếu người lai giữa các quốc gia, trong đó cũng có không ít người thuần châu Âu, nhưng cô chưa bao giờ thấy một đôi mắt đẹp đến vậy, càng chưa từng gặp một khuôn mặt có khí chất xuất chúng như anh ta.

Đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô không hề che giấu mà chăm chú nhìn anh.

Chu Tích Tuyết là một họa sĩ, nhưng gần đây cô rơi vào cảnh bế tắc trong sáng tác.

Cô từng không thể khắc họa được các nhân vật nam dưới ngòi bút của mình, mãi không thể bắt tay vào miêu tả. Thẳng thắn mà nói, vì một vài trải nghiệm nào đó, cô cực kỳ chán ghét những người đàn ông mình từng tiếp xúc, đến nỗi sinh ra sự ác cảm trong tâm lý.

Nhưng khuôn mặt trước mắt này, đẹp trai đến không giống người thật, cứ như thể một nhân vật bước ra từ thế giới giả tưởng.

Nhưng vẻ mặt sững sờ, ngơ ngẩn của Chu Tích Tuyết, cùng với vành mắt hoe đỏ, hàng mi ướt át của cô, rất khó không khiến người ta liên tưởng đến việc cô lại thất thần vì sợ hãi.

Mặc dù cô nói mình không sợ anh ta, nhưng anh ta căn bản không tin.

Trong mắt Cận Dập, cô cực kỳ giống một con chuột đang cận kề cái chết, đặc biệt là đôi mắt đen láy bất động, và dấu mồ hôi lạnh từ lòng bàn tay cô in hằn trên cổ tay anh.

Bàn tay anh vẫn đang siết lấy cổ cô, ngón cái v**t v* động mạch chủ bên gáy cô.

Thật ra anh ta không hề nghĩ đến việc làm gì cô cả, chỉ tò mò liệu cô có bị dọa đến ngất xỉu nữa không.

Thôi bỏ đi, anh ta lười phải đi nhặt xác cô.

Cận Dập khẽ cười, cuối cùng buông cô ra, từ trong cổ họng phát ra một tiếng "Cút" trầm thấp.

Đó là lời khuyên, cũng là lời cảnh cáo của anh ta.

Nói xong, anh ta đứng dậy rời đi.

Chu Tích Tuyết có chút mờ mịt.

Anh ta bảo cô "cút"?

Cút đi đâu đây?

Ngoài cửa sổ vẫn tối đen như mực, rõ ràng vẫn là đêm khuya.

Cô không có hành lý, không có điện thoại, càng không có tiền. Thà cứ tạm thời ở lại đây còn hơn là lăn ra ngoài ngủ vạ vật đầu đường.

Ít nhất nơi này còn có chỗ che mưa chắn gió.

Nghĩ vậy, Chu Tích Tuyết đứng dậy đóng cửa sổ, rồi lại về sofa nằm xuống.

Dù sao thì giờ cô cũng chẳng đi đâu cả.

Nửa đêm, Chu Tích Tuyết ngủ rất say, vì cô đã chắc chắn Cận Dập căn bản sẽ không làm hại mình.

Anh ta dường như cũng không đáng sợ như lời người khác miêu tả, thậm chí còn mang lại cho cô một chút cảm hứng sáng tác.

Thôi được, xét về khuôn mặt ấy, dù anh ta thật sự là kẻ điên, cô cũng có thể chấp nhận một vài hành vi quái dị của anh ta.

Một đêm này trôi qua không quá dài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!