Chương 36: Solar (1)

[Anh đây là cố ý muốn "dính người" mà]

Thực tế, ngay khi hình bóng Chu Tích Tuyết đến gần, Cận Dập đã nhạy bén cảm nhận được. 

Anh có sự nhạy cảm bất thường với hơi thở của cô. 

Anh không ngủ, nhưng thật hiếm hoi là anh lại có lúc thả lỏng đến vậy. Lười mở mắt, cả người anh trông thật uể oải. 

Khi cô đến gần, trong lòng anh dường như cũng ẩn chứa chút mong đợi. 

Cô sẽ làm gì với anh đây? 

Kể từ lần đầu tiên cô một mình khám phá lâu đài cổ, anh đã muốn xem cô có thể gan đến mức nào. 

Đáng tiếc, cô không thú vị như anh tưởng tượng, nhưng anh lại vô thức muốn biết cô sẽ làm gì tiếp theo. 

Cô luôn làm những điều không ai ngờ được, mỗi lần đều khiến anh ngạc nhiên, rồi lại không kìm được mà muốn đến gần. 

Đến khi anh nhận ra mình đã bị cô thu hút, dường như đã không thể thoát ra được nữa rồi.

Những cánh hoa hồng phấn rơi rụng trên thảm cỏ xanh mướt, mái tóc dài của Chu Tích Tuyết xõa ra như rong biển, đáy mắt cô ánh lên vẻ cẩn trọng pha lẫn phấn khích, khóe môi khẽ cong lên.

Ánh mắt Cận Dập dừng lại trên đôi mắt trong veo của Chu Tích Tuyết, rồi lướt đến nốt ruồi nâu nhỏ xíu nơi sống mũi, cuối cùng dừng lại trên đôi môi mềm mại như cánh hoa của cô.

Rất đẹp, rất đỗi mê người—đẹp đến mức khiến người ta chỉ muốn hoàn toàn chiếm lấy cho riêng mình. Đây không phải lần đầu anh có cảm giác ấy.

Nhưng cuối cùng, chính anh vẫn quá vội vàng, nóng lòng tiếp cận cô, khiến con mồi cảnh giác. Với một người thợ săn, đó là điều tối kỵ.

Nếu anh không hấp tấp làm cô giật mình, thì cô sẽ phản ứng ra sao?

"Em muốn làm gì?"

Câu hỏi đó có lẽ không phải đang chất vấn cô, mà giống như là anh đang tự vấn chính mình trong thâm tâm.

Ánh mắt anh dừng lại trên đôi môi cô, như thể có hình có khối, đang không ngừng miết nhẹ, v**t v* trong tưởng tượng.

Anh thực sự muốn ăn cô sao?

Giống như một con thú đã bắt được con mồi, cắt lấy từng phần thịt mềm trên người cô, từng miếng, từng miếng nuốt sống vào bụng.

Không. anh cũng chẳng hề thấy hứng thú với toàn thân đầy máu của cô.

Mọi dấu hiệu cũng đều cho thấy—cô không thích máu.

Sự mâu thuẫn và rối bời đan xen trong lòng Cận Dập, khiến anh rơi vào một khoảnh khắc hỗn loạn ngắn ngủi.

Anh không rõ ràng lắm rốt cuộc mình đang khao khát điều gì. Nhưng trực giác lại mách bảo anh rằng—mọi thứ dường như đang vượt ra khỏi tầm kiểm soát.

Nơi yết hầu bị cô khẽ hôn như để lại một vết bỏng mờ, ngứa ngáy kéo dài không dứt.

Chỉ một cái hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, lại như châm lửa vào vùng khô hạn trong lòng anh, bùng lên thành ngọn lửa hừng hực trong chớp mắt.

Cơ thể anh như bị ngọn lửa nuốt trọn—không chỉ tai đỏ bừng, mà ngay cả gương mặt và làn da trước ngực cũng ửng lên một tầng đỏ nhạt.

Ngọn lửa ấy không chỉ thiêu đốt riêng Cận Dập, mà còn truyền sang cả Chu Tích Tuyết.

Người đang vùi trong lồng ngực anh, hơi thở dần trở nên nóng rực, nhịp tim cũng đập nhanh hơn hẳn.

Thật kỳ lạ… rõ ràng có làm gì đâu nhỉ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!