Chương 34: Slight (1)

["Em đang định làm gì?"]

Chu Tích Tuyết không chắc Stormchaser có chấp nhận mình không, nên cẩn thận từng bước đi đến.

Có Cận Dập ở bên cạnh, cô tự tin hơn ít nhiều. 

Ngựa là một loài động vật có chỉ số thông minh cao, hơn nữa khả năng cảm nhận cảm xúc cực kỳ nhạy bén. Một số nghiên cứu cho thấy, ngựa có thể ghi nhớ đến mười năm. 

Tất cả những điều này Chu Tích Tuyết đã học được khi còn nhỏ, lúc học cưỡi ngựa. 

"Em có thể sờ nó một chút không?" 

"Ừm." 

Dù rất muốn sờ, Chu Tích Tuyết vẫn có chút sợ hãi. Cô theo bản năng rúc vào bên cạnh Cận Dập cao lớn, một tay nắm chặt cánh tay anh, một tay rụt rè vươn về phía Stormchaser. 

Stormchaser rất có linh tính, cũng có lòng đề phòng. Huống hồ, nó từng bị thương. 

Bỏ qua quá trình cứu chữa kéo dài, bản thân quá trình này cũng là một kiểu tra tấn đối với ngựa. Cơ thể to lớn của nó khiến nó không thể nằm xuống, vì nằm xuống sẽ chèn ép các cơ quan nội tạng, lâu dần sẽ gây tổn thương. Nhưng khi đứng thẳng, việc dùng ba chân để chịu đựng toàn bộ trọng lượng cơ thể cũng là một sự chịu đựng quá tải.

Điều bất ngờ là, Stormchaser vừa rồi còn lạnh nhạt với Chu Tích Tuyết, nhưng khi lòng bàn tay cô áp lên má nó, nó liền khẽ nghiêng đầu dùng chóp mũi ướt át chạm nhẹ vào tay cô. Giống như một sự đáp lại thân thiện, sau đó, nó dùng lỗ mũi áp sát tai cô khẽ thở. 

Chu Tích Tuyết không dám cử động dù chỉ một chút, chỉ cảm thấy bên tai tê ngứa. 

Cận Dập đứng một bên thấy vậy thế mà lại cười một tiếng, dường như rất coi thường hành vi nhát gan này của cô. 

Chu Tích Tuyết ngẩng đầu đối diện với đôi mắt Cận Dập, gần như nửa thân thể cô đều dán vào người anh, vì vậy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng áp vào cánh tay anh, giống như khi hai người cùng chung chăn gối vào ban đêm, cô coi anh như gối ôm, mỗi hơi thở đều phả vào làn da anh. 

"Không được cười em," cô nói, dùng mũi nhẹ nhàng dụi dụi vào cánh tay anh, như một chú mèo con đang làm nũng với chủ nhân. 

Thật ra ngay cả Chu Tích Tuyết cũng không nhận ra, không biết từ lúc nào, cô đã vô thức trở nên thân thiết với Cận Dập. 

Và anh lại càng hết lần này đến lần khác nuông chiều cô. 

Cận Dập thế mà thực sự thu lại nụ cười.

Nhưng giây tiếp theo lại nghe được cô nói: "Anh cười đẹp thật đấy, sau này phải cười với em nhiều vào nhé." 

"Vậy… giờ anh nên cười hay không cười đây?" 

Người nói lại lần nữa trưng ra bộ mặt lạnh lùng, trông như không muốn ai đến gần. 

Chu Tích Tuyết cười khúc khích, trêu anh: "Bây giờ anh có thể cười cho em xem một cái được không?" 

Cận Dập không để ý đến Chu Tích Tuyết nữa, lạnh lùng y như Stormchaser vừa rồi. 

Chu Tích Tuyết không phải nhát gan, mà là hiểu rằng cẩn tắc vô ưu. 

Cô là người lạ đối với con ngựa này, rất dễ khiến nó có cảm xúc tiêu cực. Vạn nhất nó thật sự nổi điên làm cô bị thương, thì cái thân thể yếu ớt này của cô không chịu nổi đâu. 

Khi còn nhỏ, Chu Tích Tuyết từng thấy một con ngựa mất kiểm soát ở trại ngựa. 

Chuyện này không đùa được đâu, con ngựa đó suýt nữa đã giẫm chết một đứa bé năm tuổi, và trại ngựa đó cũng suýt chút nữa phải đóng cửa vì chuyện này. Sau này điều tra ra nguyên nhân, lúc đó con ngựa đột nhiên bị tác động thị giác, kích hoạt bản năng bỏ chạy nguyên thủy.

Người thầy dạy ở trại ngựa đã từng hướng dẫn Chu Tích Tuyết rằng, ngựa mất kiểm soát có vài nguyên nhân phổ biến, như: đau đớn đột ngột, sợ hãi, phản ứng với k*ch th*ch, bị quấy rầy bởi sự chuyển động, hoặc hoảng sợ trước những điều xa lạ. Tất cả những yếu tố này đều có thể khiến ngựa mất kiểm soát, dẫn đến việc làm bị thương người hoặc tự làm mình bị thương.

Thấy Stormchaser không có ý định tấn công mình, cô mạnh dạn hơn, dùng tay v**t v* bờm trắng óng ánh như ngọc trai của nó.

Quá trình v**t v* không hiểu sao lại khiến Chu Tích Tuyết liên tưởng đến lúc mình chạm nhẹ vào tóc Cận Dập, vừa có chút sợ anh sẽ giận, lại không kìm được muốn thử.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!