Chương 33: Stormchaser (2)

Chu Tích Tuyết ngồi trước bàn ăn, định hỏi xem những món này có phải Renee làm không. Nhưng vừa nhìn cách bày biện không mấy tinh tế, cô liền hiểu rõ.

Cô hưởng thụ sự phục vụ tận tình, cơm bưng nước rót, cười hì hì nói với Cận Dập: "Cảm ơn chồng nhé!"

"Cảm ơn gì?"

Chu Tích Tuyết chỉ vào đồ ăn trước mặt, nghịch ngợm chớp chớp mắt với anh: "Cái này là anh làm đúng không?"

Cận Dập im lặng không nói, xem như ngầm thừa nhận.

Anh xoay người đi gọt táo, lưng quay về phía cô.

Nước ép táo, bánh mì nướng, trứng ốp la, thịt xông khói, đủ để lấp đầy chiếc bụng nhỏ của Chu Tích Tuyết.

Dù cho, nước ép táo quá ngọt, bánh mì hơi khô, trứng ốp la có chút cháy xém, thịt xông khói cũng hơi dai.

Thế nhưng, Chu Tích Tuyết vẫn vô cùng khoa trương cảm thán: "Oaa! Ngon quá đi mất!"

Cận Dập thậm chí lười vạch trần lời nói dối của cô.

Chẳng qua, đối với một người vốn dĩ không hề có yêu cầu gì về đồ ăn mà nói, đây đã là tài nghệ nấu nướng đỉnh cao nhất có thể mang ra rồi.

Nếu cô lại kén chọn không chịu ăn, sẽ phải chờ đến tụt huyết áp mà ngất đi mất.

Gộp bữa sáng với bữa trưa để ăn cùng lúc, đây chẳng phải thói quen tốt đẹp gì.

Thế nhưng, xét thấy cô ngủ ngon như vậy, anh có thể nuông chiều cô lần này, nhưng không có lần sau.

Điều không ai biết là, lúc rạng đông, Cận Dập đã chăm chú nhìn gương mặt đang ngủ của Chu Tích Tuyết, ước chừng khoảng một giờ.

Cô dường như lại hơi nhíu mày vì giường quá cứng, khi trở mình còn bất mãn khẽ thở dài một tiếng.

Chu Tích Tuyết cũng rất nhanh nhận ra cách mình thể hiện có chút khoa trương.

Dù sao, Cận Dập đâu phải đứa trẻ ba tuổi thật sự, không đến mức ngay cả điểm này cũng không phân biệt được. Khi anh mím môi không nói lời nào, vẻ mặt luôn trông rất sắc bén. Cái khí chất kiêu ngạo vô thức ấy, ở một mức độ nào đó lại rất hợp với sở thích của Chu Tích Tuyết.

Chu Tích Tuyết không thích kẻ yếu, nhưng lại thích thú khi thấy người mạnh mẽ bộc lộ mặt yếu ớt, bất kham trước mặt mình.

Cô đương nhiên sẽ không chê cười anh, thậm chí còn sẽ nhẹ nhàng v**t v* "bộ lông" của anh, khiến anh phải cúi đầu xưng thần trước mặt mình.

Cô sẽ dùng mọi sự dịu dàng và kiên nhẫn để trấn an sự bất an, xao động trong anh, và anh sẽ không còn là mãnh thú cuồng loạn nữa, mà ngược lại, sẽ biến thành một chú cún con ngoan ngoãn chỉ nghe lời cô.

Chu Tích Tuyết trực tiếp dùng hành động chứng minh lời mình nói không sai, cô ăn hết sạch tất cả đồ ăn trên bàn, cuối cùng, uống một hơi cạn ly nước ép táo.

Tổng thể mà nói vẫn rất ổn.

Trong tâm lý học có nói, lời nói khích lệ tích cực sẽ thúc đẩy một người tiến bộ.

Thế nên cô tiếp tục động viên: "Ngon lắm, sáng mai em còn muốn ăn nữa."

Người trước mặt khẽ nhướng mày, không nói gì.

Chất lỏng từ táo dính trên môi và khóe miệng Chu Tích Tuyết, mang theo một chút vị ngọt.

Đúng lúc cô định dùng khăn giấy lau đi, người bên cạnh đã nhanh hơn một bước, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lau giúp cô.

Hành động bất ngờ này của Cận Dập làm Chu Tích Tuyết giật mình.

Cô theo bản năng l**m môi, nhất thời không thốt nên lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!