Chương 32: Stormchaser (1)

[Nguồn nhiệt trong cơ thể sẽ……]

Khi Chu Tích Tuyết tỉnh giấc, bên cạnh đã không còn bóng dáng Cận Dập đâu.

Cô thậm chí còn hoài nghi liệu tối qua, cái khoảnh khắc nửa mê nửa tỉnh thấy anh trở về kia, liệu có phải mình nằm mơ không.

Thật hiếm hoi, Chu Tích Tuyết ngủ một mạch đến tận 10 giờ rưỡi sáng, đã gần trưa rồi. Cô cứ có cảm giác giấc ngủ này thật sự rất sâu, trong lòng còn ôm chặt chiếc gối êm ái, mang lại cảm giác an toàn tuyệt đối.

Cô đi vệ sinh cá nhân xong, vui vẻ đến tủ quần áo chọn lựa trang phục cho ngày hôm nay. Dù không ra ngoài, nhưng có quần áo đẹp thì tâm trạng cũng sẽ rất tốt.

Cô chọn một bộ đồ ba mảnh vô cùng tươi mát: áo khoác lụa màu xanh bạc hà, bên trong là áo hai dây, và quần đùi lửng trắng.

Chu Tích Tuyết thay đồ xong, đi dạo một vòng trước gương, cảm thấy vô cùng hài lòng.

Không thể không nói, Cận Dập đúng là có mắt nhìn thật. Tủ quần áo này chất đầy quần áo, tùy tiện lấy ra một bộ nào cũng rất hợp với cô. 

Mặc dù có vài phong cách trước đây cô chưa từng thử, nhưng cũng có thể tưởng tượng được khi mặc lên người sẽ rất đẹp.

Từ đó có thể thấy, anh thực sự rất biết cách phối đồ.

Hầu như là Chu Tích Tuyết vừa thay đồ xong không lâu, Cận Dập đã xuất hiện ở cửa phòng.

Cứ như thể tâm linh tương thông, họ thế mà lại mặc quần áo cùng tông màu, khiến người ta hai mắt sáng bừng.

Rất khó có chàng trai nào mặc màu xanh bạc hà mà đẹp được như anh. Làn da trắng nõn, chiếc áo sơ mi cộc tay dáng rộng thùng thình, bên trong là áo phông trắng, còn phía dưới là quần dài ống rộng đơn giản.

Thoạt nhìn, thế mà lại có một loại khí chất thiếu niên tươi mát.

Chu Tích Tuyết không khỏi nhìn Cận Dập thêm mấy lần.

Trước đây anh ăn mặc cũng đều rất đơn giản, màu sắc trên người cơ bản sẽ không quá ba loại. Chỉ là anh có một gương mặt điển trai, có thể cân mọi phong cách.

Nếu là cô chọn quần áo cho anh, nhất định sẽ thử đủ mọi phong cách, xem anh mặc vào sẽ có hiệu quả thế nào.

Cô vẫn chưa từng thấy anh mặc âu phục, đeo cà vạt kiểu tinh anh thương trường, cũng chưa từng thấy anh theo phong cách cổ điển đang thịnh hành gần đây, có lẽ anh cũng nên thử kiểu Trung Hoa hiện đại… Chỉ cảm thấy, dáng người anh thật sự quá linh hoạt, quá đẹp.

"Chào buổi sáng." Chu Tích Tuyết chủ động lên tiếng với Cận Dập.

"Giờ này đâu còn sớm nữa."

(Khi chào buổi sáng bằng tiếng trung, nó là cùng 1 từ với chữ "sớm", vì thế khi chị Chu chào thì anh Cận mới bảo không còn sớm nữa=))))

Anh đột nhiên pha trò, khiến Chu Tích Tuyết bật cười.

Nhưng đúng là bây giờ cũng không còn sớm thật.

Cận Dập đã tỉnh từ lúc trời vừa hửng sáng.

Dù rất lưu luyến cảm giác thân mật với cô, nhưng cơ thể nóng bừng khiến anh buộc phải rời khỏi.

6 giờ 15 phút, anh khó khăn gỡ tay chân cô đang quấn chặt lấy mình, lao ngay vào phòng tắm xối nước lạnh.

Có thể dịu đi phần nào, nhưng cũng chẳng thấm vào đâu.

Anh đứng trước gương, nhìn cơ thể mình. Dấu răng nhợt nhạt trên ngực do cô cắn gần như đã mờ đi, nhưng nơi đó vẫn còn âm ấm, như thể hơi thở cô vẫn còn sót lại.

Cái cơ thể xấu xí này, đầy những vết sẹo lớn nhỏ, liệu có khiến cô thấy buồn nôn không?

Khi môi cô chạm vào da anh, liệu có cảm thấy ghê tớm không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!