Chương 31: Selfish (2)

"Không muốn im đâu. Anh phải hứa với em, anh sẽ không tự làm mình tổn thương nữa. Nếu không…nếu không thì em sẽ không tiếp tục yêu anh nữa đâu." Cô nói rồi, tay vòng qua eo anh, hôn lên vết sẹo nhợt nhạt trên cơ ngực anh.

Khác với lúc trước, lúc này không còn là d*c v*ng nữa, mà là một làn sóng cảm xúc dâng trào trong lòng cô.

Vì vậy, cô vẫn chưa kịp chú ý đến sự thay đổi trên nét mặt Cận Dập. 

Thực ra, ý nghĩ thật sự của anh không phải vậy.

Anh chỉ muốn cho cô hiểu rằng, với anh, cô chỉ là sủng vật được anh nuôi dưỡng mà thôi.

Anh dùng thái độ lạnh lùng như vậy để làm cho người ta sợ hãi, khiến cô nhận rõ vị trí của mình.

Anh… lại một lần nữa không kiềm chế được mà run rẩy, nhẹ nhàng nâng tay, ấn mạnh lên gáy cô, muốn kéo cô sát lại gần hơn, tốt nhất là lại cắn thêm một phát đi, cắn mạnh thêm một chút. 

"U u u."

Chu Tích Tuyết suýt chút nữa không chịu nổi.

Cô vùng vẫy trong lòng anh, ngẩng đầu, mặt đỏ bừng, thở phì phò rồi cắn một ngụm lên vai anh.

"Xí ——"*

(*Nó là tiếng kiểu hít ngược khi bị đau, kiểu xxxxxx á=)) thông cảm cho tui nha mấy bà)

Cận Dập khẽ th* d*c, đôi mắt hơi nheo lại.

Đó không phải là đau đớn, mà là một cảm giác sung sướng chưa từng có. Nó mãnh liệt và thỏa mãn hơn nhiều so với việc anh tự dùng dao rạch da thịt mình. Mọi thống khổ và áp lực của anh vào khoảnh khắc này, dường như được xoa dịu hơn bao giờ hết.

Mồ hôi li ti lặng lẽ thấm ướt trán anh, những cảm xúc đã đọng lại bấy lâu trong cơ thể dường như đang ào ạt, nóng lòng tuôn trào ra ngoài.

Giữa kẽ môi răng, không chỉ là tiếng th* d*c, mà còn là sự thỏa mãn sâu sắc.

Chu Tích Tuyết giật mình.

Cô cảm nhận được điều bất thường, dù giữa hai người chỉ cách một tấm chăn mỏng.

Lần đầu tiên đối mặt với tình huống này, Chu Tích Tuyết bối rối cảm thấy có điều gì đó, nhưng lại không biết nên tiếp tục thế nào.

"Cận Dập?"

Tiếng gọi khẽ này, dường như ngay lập tức khiến người trước mắt bừng tỉnh như vừa thoát khỏi giấc mộng.

Cận Dập cau mày, đột nhiên đứng bật dậy, trên mặt thoáng hiện vẻ hoảng loạn và mê mang. Anh nhìn cô gái đang nằm trên giường một cái thật sâu rồi vội vàng xoay người rời đi.

Cảm giác áp lực cùng với hơi thở trầm mê tan biến.

Chu Tích Tuyết chống người ngồi dậy, nhìn bóng lưng cao lớn  "hoảng hốt bỏ đi" của Cận Dập mà không nhịn được bật cười.

Thế nhưng, có vẻ như cô cũng chẳng khá hơn là bao. Cơ thể rõ ràng đã lau khô mà vẫn có cảm giác ướt át.

Đêm chưa quá khuya.

Chu Tích Tuyết không hề buồn ngủ.

Cô đã mặc quần áo bên trong áo ngủ nên cũng không sợ bị lộ.

Hơi khát nước, cô đi lấy một cốc nước uống.

Cầm cốc nước ngồi vào bàn làm việc, cô không uống mà lại ngẩn người một lát. Đơn giản là mở iPad ra vẽ tranh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!