Chương 30: Selfish (1)

["Ôm anh."]

Khi bị dồn ép đến mức nóng nảy, con người ta khó tránh khỏi sẽ làm ra vài chuyện vượt ngoài sức tưởng tượng.

Ngay khi Chu Tích Tuyết cúi đầu xuống, cô lập tức cảm nhận được tư vị kỳ diệu nằm trong đó.

Rõ ràng ban đầu chỉ là một trò đùa tinh quái — cắn anh một cái, muốn anh thấy đau một chút — nhưng cô lại phát hiện ra, chính mình dường như cũng không thỏa mãn khi chỉ dừng ở đó.

Trước đây, cô đã từng có may mắn được chiêm ngưỡng vóc dáng hoàn hảo của Cận Dập, nhưng chưa bao giờ thật sự gần gũi tiếp xúc với anh như lúc này. Cơ thể trong trạng thái thả lỏng, cơ bắp rắn rỏi nhưng vẫn mềm mại và đàn hồi — xúc cảm dưới tay khiến người ta không nỡ buông ra.

Trên làn da anh còn vương lại mùi thơm mát lạnh sau khi tắm, xen lẫn với hương trái cây ngọt ngào, khiến cô như bị mê hoặc mà chìm sâu vào đó.

Đầu lưỡi cô lơ đãng chạm tới đường cong đẫy đà kia, liền cầm lòng không đậu mà nhẹ nhàng m*t một chút, sau một phát đó là không thể vãn hồi rồi.

Nhưng đó cũng là "món" cô ăn ngon nhất.

Cái áo choàng ngủ này thực sự được thiết kế thiên về cảm xúc, mà đúng là… thiết kế cũng quá tiện lợi đi. Có thể để cô trực tiếp vùi mặt vào khe rãnh ấm áp của anh, thẹn thùng hay tay chân luống cuống gì đó cũng chẳng liên quan gì tới cô nữa.

Lúc này, cô hoàn toàn nắm giữ thế chủ động, chiếm lĩnh vị trí cao nhất.

Cơ ngực của Cận Dập to rộng, săn chắc — kiểu dáng điển hình của người "mặc đồ lên thì gầy, nhưng cởi ra lại đầy đặn." Nếu anh hơi dùng lực siết cơ lại, phần ngực ấy sẽ lập tức rung lên theo từng nhịp thở, tạo ra một cú đánh trực diện vào thị giác, mạnh mẽ đến mức khiến người khác không thể rời mắt.

Trước cảnh tượng ấy, Chu Tích Tuyết chỉ có thể ngoan ngoãn chịu thua. So ra, hình như cô… vẫn không bằng anh.

Nhưng như vậy lại càng đúng gu của cô.

Chỉ đơn giản cắn cơ bắp anh thế này thì dường như cũng không đủ lắm, nên bàn tay "không chút an phận" cũng dán tới, ấn ấn vào phần cơ ngực no đủ còn lại.

Năm ngón tay nhẹ nhàng bóp lấy, nhưng cũng không cách nào bao bọc toàn bộ cơ bắp đầy đặn của anh. Vì thế cô lại nếm thử một lần.

Những đường cong cơ bắp căng tràn sức sống khiến người ta yêu thích không thể rời tay, hết lần này đến lần khác v**t v*, như thể chẳng thể ngừng lại được. Đặc biệt là trên ngực trái của anh còn có đường mạch máu nổi bật rõ ràng như một sợi dây mảnh khẽ nhô lên, khiến cô say mê, không nỡ rời tay mà v**t v* mãi.

Kỳ diệu ở chỗ, khi cô chạm vào anh, cơ thể cô cũng bất ngờ xuất hiện một phản ứng không thể tưởng tượng được.

Phấn khích, vui sướng, cùng với một nguồn nhiệt không rõ tên từ đầu ngón tay cô lan tỏa dần đến tận trái tim. Mặt cô vô thức nóng lên, đỏ bừng như một nụ hoa ngày xuân đang chờ nở rộ, đã được cung cấp đủ dưỡng chất, háo hức muốn thử cảm giác đó.

Chu Tích Tuyết chưa từng làm chuyện như vậy với bất kỳ người khác phái nào trước đây.

Lần thử này mang đến cho cô một trải nghiệm hoàn toàn mới, cũng giống như một bước đầu tiên để cô đánh sâu hơn vào một giới hạn chưa từng chinh phục.

Phản ứng của Cận Dập lại vô tình tiếp thêm cho Chu Tích Tuyết động lực và sự tự tin to lớn, vì chỉ trong chớp mắt, vẻ ngoài mạnh mẽ của anh như sắp tan rã tới nơi.

Đôi má người đàn ông đỏ rực, ánh mắt lờ mờ mơ màng, thật sự là một loại thuốc mê tình quyến rũ nhất trên đời.

Chẳng phải lúc nãy anh còn cao cao tại thượng sao?

Sao giờ lại trở nên chật vật như vậy?

Chu Tích Tuyết khẽ mỉm cười nơi khóe môi.

Lúc này, cô gần như cảm nhận được một loại kh*** c*m vi diệu khó diễn tả.

Cô càng thích nhìn thấy vẻ mặt không thể kiềm chế được trước mặt cô của anh hơn.

Nóng ẩm, ấm áp, tê dại.

Giống như hàng ngàn hàng vạn con kiến đang gặm nhấm trước ngực anh, những hàm răng nhỏ bé nhưng cứng rắn ấy mỗi lần cắn đều làm xương cốt anh mềm nhũn.

Cảm giác ngứa ran ma mị dường như lan tỏa khắp từng cái xương cái cốt trong cơ thể anh, không chỗ nào không xâm nhập đến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!